Editor: Howaito Sakura
Màu vàng trong mắt Tây Nặc dần dần tiêu tán, lại khôi phục con ngươi màu đen. Hắn nắm lấy con ốc biển kia, bỗng nhiên thổi nó.
Hơn mười giây sau, Nam Nhiễm vừa chạy đi thở hổn hển xuất hiện trước mắt hắn. Nàng nhìn hắn, lại nhìn con ốc vàng.
Hừ.
Ngày hôm qua lúc nàng đói nên đã ăn luôn con ốc vàng này. Nếu không phải chủ nhân thổi ốc biển thì thanh âm của nó sẽ gọi chủ nhân từ phương xa trở về.
Ừm.
Không có sai.
Ốc biển chính là tín vật đính ước của tình lữ giao nhân, đại biểu cho việc ta nguyện ý đưa ra vật quý trọng nhất của ta, quyết định ở bên ngươi. Nhưng đây là lại là chuyện bí ẩn nhất trong tộc giao nhân. Bọn họ ở sâu trong biển, không thể nào có sinh vật khác biết được.
Tây Nặc nắm con ốc biển kia, từng bước đi tới trước mặt Nam Nhiễm, khóe môi gợi lên độ cong cực nhỏ.
"Xem ra lão giao nhân kia quả thật không gạt ta."
Nàng chống vào cây, chạy quá nhanh, thân thể không thể khống chế.
Thật mệt mỏi.
Hắn tính tìm nàng tính sổ.
Vậy kết quả thì sao?
Đồng chí Nam Nhiễm giống như giật mình chưa tỉnh ngủ, nhìn thấy hắn đi tới liền trực tiếp dựa vào người hắn. Đầu nàng đang đổ đầy mồ hôi.
"Đợi ta hạ nhiệt độ đã, nghỉ một lát."
Nàng vừa nói vừa liên tiếp dùng sức ôm hắn, một bộ dạng dù như thế nào cũng sẽ không buông tay.
Tây Nặc đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích. Hắn khép mắt, lần nữa xác nhận giao nhân này quả thật không sợ hắn.
Trên thế giới này vậy mà có giao nhân không sợ hắn.
Ừm.
Không đúng.
Không ngờ trên thế giới này tồn tại sinh vật không sợ hắn.
Cũng thật thần kỳ.
Tây Nặc vươn tay, ngón tay thon dài đặt trên trán nàng, ý muốn đẩy nàng ra. Nam Nhiễm quyết không buông tay.
"Ta không chịu."
Dạ minh châu này thật sự rất kỳ quái. Không phải là hắn thổi ốc biển gọi nàng tới sao? Hiện tại nàng đến rồi, còn muốn đẩy nàng ra? Thích muốn chết còn bày đặt từ chối? Muốn nàng đối xử với hắn tốt hơn sao?
Nàng bày ra bộ dạng khiến ngươi không còn cách nào đối phó ta.
"Được rồi, ta thừa nhận, ngươi là viên dạ minh châu ta thích nhất."
Hắn nhướn mày, nàng thật sự là giao nhân tự kỷ nhất hắn từng gặp. Trước đó không có ai có thể làm được vậy.
Hắn chọc vào ót nàng, nhắc nhở: "Ngươi tìm được vòng nguyệt quế của thần rừng, ngươi sẽ có được viên dạ minh châu sáng nhất."
Những chuyện trước đó, tạm không đề cập tới. Chuyện này mới là việc cấp bách. Về phần nàng cắn hắn --- hắn nhất định nhớ rõ.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, bất tri bất giác, mặt trời đã mọc.
Thánh Á không tìm thấy tiên tử trong phòng, liền chạy ra bên ngoài tìm kiếm xung quanh, cuối cùng ở trong rừng cây gặp được tiên tử. Ở giữa sương mù, nàng hìn như thấy một nam nhân mặc áo đen đang ôm tiên tử.
"Ủa?"
Nàng xoa mắt mình, đến gần xem, phát hiện tiên tử đang tựa vào một cây đại thụ mà ngủ.. Thánh Á sau khi trải qua suy nghĩ và tự thuyết phục một lần, lập tức liền cảm thấy đau lòng. Đêm qua nhất định là tiên tử đã dùng tiên pháp của mình giúp đỡ người khác. Thánh Á thật cẩn thận dựa vào cây, lưng vừa đụng, Nam Nhiễm bỗng nhiên mở mắt. Con ngươi tối đen, u ám nhìn chằm chằm người đang ở gần mình. Đến khi nhìn thấy là Thánh Á, nàng lại nhắm hai mắt lại.
Thánh Á hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Vừa nãy --- là tiên tử đang nhìn nàng đúng không?
Nhưng tại sao, vừa nãy nàng lại thấy lạnh cả người?
Ừm.
Ảo giác.
Nhất định là ảo giác rồi.
Sau khi nghĩ thông, Thánh Á bế tiên tử lên, ôm trở về phòng.
Giấc ngủ này của Nam Nhiễm, ngủ thật sự rất lâu, từ khi tờ mờ sáng đến tận khi hoàng hôn.