Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Cuộc Đời Nhân Vật Chính

tổng tài nhặt rác (19)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Mia

Lời này của mẹ Khương nhắc đến cha Khương, cha Khương bất mãn mà trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại cau mày nhìn về phía Trịnh Li: "Khương Bội Bội, mày cút vào trong cho tao!"

Hắn nói xong, lại nhìn về phía Chu Tuấn Lâm: "Còn có cậu, cậu cút đi ra ngoài cho tôi!"

Lúc trước Trịnh Li và Chu Tuấn Lâm ở bên nhau có bao nhiêu ngọt ngào, lúc này liền có bấy nhiêu tức giận.

Không phải nàng vì mình tức giận, mà là vì thấy không đáng giá thay nguyên chủ: "Nhiều năm liền hai ngườiđều mặc kệ con như vậy, hiện tại lại muốn tới quản con?"

Nàng biết, bọn họ hẳn là hiểu lầm quan hệ của nàng và Chu Tuấn Lâm, mới có thể tức giận như vậy, nhưng bọn họ dựa vào cái gì?

Ngần ấy năm, bọn họ chưa từng quản qua Khương Bội Bội, chẳng lẽ bọn họ cảm thấy nuôi dưỡng con gái, chỉ cần đưa tiền là có thể phẩm học kiêm ưu()?

()Chịu chết tra trên gg ca ca hông thấy:>

Còn có, Khương Bội Bội là con gái bọn họ...... Tình huống bình thường nhìn thấy Khương Bội Bội cùng nam nhân nào đó thân mật, bọn họ không phải nên lo lắng Khương Bội Bội có bị làm hại không sao? Nhưng hiện tại, trong mắt hai người họ nàng một chút cũng không nhìn thấy lo lắng!

"Cái gì mà kêu bọn tao mặc kệ mày? Mấy năm nay ăn uống dùng của mày, không phải đều là tiền của bọn tao sao?" Cha Khương lạnh lùng mà nói: "Khương Bội Bội, tao thiếu mày ăn hay là thiếu mày uống? Mày thế nhưng lại làm ra loại việc không biết xấu hổ này! Hiện tại mày lập tức đem người nam nhân này đuổi đicho tao, bằng không, đừng trách tao không nhận đứa con gái như mày!"

Thật ra lúc này mẹ Khương chưa nói cái gì, nhưng ánh mắt nàng nhìn Trịnh Li cùng cha Khương, đều tràn đầy chán ghét.

"Hai người......" Trịnh Li nhịn không được muốn nói chút gì đó, nhưng nàng mới vừa mở miệng, Chu Tuấn Lâm liền giữ chặt tay nàng ý bảo nàng đừng nói chuyện, còn đứng trước mặt nàng, đỗi mặt trực diện với cha Khương và mẹ Khương.

Chu Tuấn Lâm muốn làm cái gì? Trịnh Li có chút khó hiểu. Lúc này, Chu Tuấn Lâm móc ví tiền ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ.

Tấm thẻ kia, chính là tấm thẻ năm đó cha Khương cho Khương Bội Bội.

Mấy năm nay, mặc kệ là cha Khương phụ hay là mẹ Khương, mỗi tháng cho Khương Bội Bội tiền sinh hoạt phí đều là gửi vào tấm thẻ này, mà lúc trước thời điểm Chu Tuấn Lâm dùng thân phận chứng của cha Khương mở shop online, còn dùng tấm thẻ này thu - trả tiền.

Bất quá, hiện tại bọn họ đã rất lâu không đụng vào tấm thẻ này.

Năm Trịnh Li đủ mười sáu tuổi, sau khi có thân phận chứng, Chu Tuấn Lâm liền làm cho nàng thẻ ngân hàng, mỗi tháng đều cho nàng tiền. Tấm thẻ này của cha Khương nếu Trịnh Li không cần, dứt khoát liền đặt ở trong ví của Chu Tuấn Lâm.

Nói đến vừa tức giận vừa buồn cười, ngần ấy năm tài chính trong chiếc thẻ này tới tới lui lui vẫn luôn rất dị thường, nhưng cha Khương chưa từng hỏi qua một câu, hiển nhiên là chưa bao giờ tra số tiền trong đó.

"Khương tiên sinh, trong tấm thẻ này có hai mươi vạn." Chu Tuấn Lâm đem tấm thẻ kia đưa cho cha Khương: "Ngài đem Bội Bội nuôi lớn, ở trên người nàng tiêu tiền, hẳn là không đến hai mươi vạn, cho nhiều một chút coi như là Bội Bội hiếu kính ngài."

"Cậu đây là có ý tứ gì?" Đôi mắt cha Khương híp lại, ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Chu Tuấn Lâm.

Chu Tuấn Lâm không có để ý đến hắn.

Đại khái là do uống rượu xong, đôi mắt Chu Tuấn Lâm hơi mơ màng, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới chuyện hắn nói chuyện làm việc, ngay sau đó hắn, lại lấy ra một tờ chi phiếu cho mẹ Khương: "Tờ chi phiếu này có giá trị mười vạn, Lý nữ sĩ, đây là cho cô."

Mẹ Khương họ Lý. Nàng là mẹ Khương Bội Bội, sinh ra Khương Bội Bội, nhưng trừ lần đó ra, nàng đối với Khương Bội Bội so ra còn kém cha Khương.

Cha Khương tuy rằng cũng không quản Khương Bội Bội, nhưng mẹ hắn, nãi nãi Khương Bội Bội, lúc còn sống vẫn luôn chiếu cố Khương Bội Bội, còn đem Khương Bội Bội chiếu cố rất tốt.

Mẹ Khương cầm chi phiếu nhìn thoáng qua, vốn sắc mặt đã khó nhìn càng trở nên khó nhìn hơn, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Li cũng đồng dạng có chút phức tạp.

"Hai vị nếu không muốn nhận đứa con gái Bội Bội này, không nhận cũng tốt, về sau tôi sẽ chiếu cố cô ấy. Phòng ở này là của hai người, Bội Bội cũng không ham, ngày mai chúng tôi liền dọn ra ngoài. Đúng rồi,làm ơn hai người đưa cho tôi hộ khẩu của Bội Bội, tôi sẽ tới cục cảnh sát đem hộ khẩu của Bội Bội tách ra." Chu Tuấn Lâm nói thẳng.

Nhiều năm như vậy, số lần Trịnh Li nhắc tới cha mẹ nàng ít ỏi không có mấy, Chu Tuấn Lâm có thể khẳng định, Trịnh Li đối với cha mẹ nàng không có cảm tình gì.

Nghĩ cũng đúng, nàng là người xuyên qua, cha mẹ nàng trừ bỏ đưa tiền còn lại hoàn toàn mặc kệ nàng, đối với cha mẹ như này nàng làm sao có thể có tình cảm?

Mà hai người này, rõ ràng đối với Trịnh Li cũng không có gì gọi là tình cảm cha mẹ đối với con cái...... Hắn xem rõ ràng, một năm bọn họ cũng chỉ có tết mới gọi điện thoại, đối xử với Trịnh Li so với bạn bè bình thường đều không bằng.

Nhưng hai người này, tóm lại vẫn là cha mẹ Khương Bội Bội.

Chu Tuấn Lâm quyết định bỏ tiền diệt trừ tai họa, dao sắc chặt đay rối mà xử lý tốt một đống việc này.

Lại nói tiếp, nếu hai người này không tìm tới cửa, qua hai năm nữa hắn cũng muốn đi tìm bọn họ.

"Cậu là ai, việc của con gái tôi, ai cần cậu lo?" Cha Khương cười lạnh một tiếng, lại không tức giận như vậy, thậm chí còn cân nhắc tới mức độ lợi và hại.

"Khương Bội Bội, con cũng nghĩ như vậy sao?" Mẹ Khương nhìn về phía Trịnh Li.

Trịnh Li nghĩ nghĩ, hít sâu một hơi gật gật đầu.

Nàng tuy rằng không có phần tình cảm của Khương Bội Bội nhưng lại có ký ức của Khương Bội Bội, mà lúc này, những ký ức đó làm nàng thật không dễ chịu.

Phải biết rằng, ban đầu Khương Bội Bội, đều đã quyết định tự sát.

"Hai người mặc kệ Bội Bội, cũng chỉ có thể tôi tới quản." Chu Tuấn Lâm nói: "Hôm nay đã muộn, hai vị, mời rời đi."

"Đây là nhà tôi!" Cha Khương đối với Chu Tuấn Lâm chán ghét thật sự: "Người phải đi cũng là cậu."

"Vậy hai người ở lại cho tốt." Chu Tuấn Lâm cười nói, đột nhiên cúi xuống hôn một cái ở ngoài miệng Trịnh Li.

Hắn chỉ là nhẹ nhàng mà hôn một cái, nhưng Trịnh Li vẫn bị hoảng sợ, thân thể đều cứng đờ, đến nỗi cha Khương và mẹ Khương rời đi, bọn họ cũng nhìn không được nữa, cùng nhau đạp cửa rời đi.

"Bọn họ...... Liền rời đi như vậy?" Trịnh Li có chút phản ứng không kịp.

"Ân." Chu Tuấn Lâm gật gật đầu.

Nếu là con gái hắn gặp được chuyện như vậy, khẳng định hắn muốn liều mạng cùng đối phương, dù biết không có tác dụng cũng muốn lưu lại cái nhìn của con gái, mà hai người này thế nhưng liền đi như vậy......

Chu Tuấn Lâm cảm thấy, hơn phân nửa bọn họ sẽ nhận lấy tiền, sau đó đáp ứng điều kiện của hắn.

Thậm chí còn......Lần này bọn họ đột nhiên tới đây, khả năng lớn chính là muốn cùng Trịnh Li phân rõ giới hạn.

Chu Tuấn Lâm nghĩ không tồi, cha Khương và mẹ Khương xác thật nhận lấy tiền rồi đáp ứng điều kiện của hắn.

Bọn họ đã sớm không muốn quản đứa con gái này, hiện tại có thể mặc kệ Khương Bội Bội còn có tiền lấy, bọn họ đương nhiên không có khả năng không đồng ý

Chờ về sau Khương Bội Bội đi nơi khác học đại học, liền hoàn toàn cùng bọn họ không còn quan hệ...... Thật tốt?

Liền tính tương lai Khương Bội Bội xảy ra chuyện gì quấn lấy bọn họ...... thời điểm lúc trước Khương Bội Bội không nghe lời hai bên đã đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ cũng có thể có cái cách nói.

Bởi vì cái này,cuối cùng hai người còn chủ động muốn cùng Trịnh Li đưa ra thêm cái hiệp nghị, về sau hai bên đều không liên quan tới nhau.

Lại liên lụy cùng đứa con gái này, không chừng con gái nhà bọn họ còn muốn chịu liên lụy theo, thanh danh đều hỏng rồi! ( Con riêng là con thế con chung không phải là con à???)

Hai người đều cảm thấy mỹ mãn mà cùng Trịnh Li phân rõ giới hạn.

Chu Tuấn Lâm giúp đỡ Trịnh Li, đem hộ khẩu của Khương Bội Bội từ nơi đó của cha Khương chuyển ra, tạm thời lưu lại ở nhà cũ của nãi nãi Khương Bội Bội, tính toán chờ về sau hắn mua phòng ở cho Trịnh Li, lại đem hộ khẩu dời đi.

Kể từ đó, Trịnh Li cùng Chu Tuấn Lâm giống nhau, mỗi người đều có một cái hộ khẩu, về sau mặc kệ làm chuyện gì đều dễ dàng.

Dời xong hộ khẩu, chính là chuyển nhà.

Trước khi Chu Tuấn Lâm thi tốt nghiệp cao trung liền ở trong huyện H mua một cái phòng ở nhỏ, còn đem hộ khẩu của mình từ nông thôn mang tới để ở trong phòng này...... Nếu không phải như vậy, hắn cũng không thể ở bên này học cao trung và thi đại học.

Trước kia hắn chưa từng ở qua cái phòng này, nhưng hai ngày nay, hắn cùng Trịnh Li đem đồ của bọn họ tất cả đều chuyển đến nơi này, sau đó thu dọn một chút liền ở luôn.

Từ đây về sau, Trịnh Li cùng cha Khương và mẹ Khương cũng liền không còn quan hệ gì.

Chu Tuấn Lâm cũng không có đi an ủi Trịnh Li cái gì, sau khi kéo mạng đến nhà mới, liền bắt đầu lên mạng học một ít việc, hơn nữa còn cân nhắc bước tiếp theo phải làm như thế nào.

Sau khi cho cha Khương và mẹ Khương tiền, hắn liền càng nghèo, cần mau chóng kiếm tiền mới được.

Trịnh Li nhìn thấy Chu Tuấn Lâm nỗ lực như vậy, vui mừng cực kỳ, lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Việc này Chu Tuấn Lâm xử lý cũng quá nhanh đi, dường như từ rất sớm đã tính toán tốt mọi việc?

Hơn nữa, một chút tình cảm hắn cũng không lưu lại cho cha Khương và mẹ Khương, này...... Có điểm quái quái?

Hắn thậm chí cũng chưa dò hỏi nàng tiền căn hậu quả()!

()Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.

Trịnh Li có chút nghĩ không rõ, nhịn không được liền hỏi Đản Đản, kết quả......

Đản Đản đỏ mặt, một bộ dáng đối với Chu Tuấn Lâm sùng bái đến cực điểm: "Mục tiêu nhiệm vụ thật sự quá soái!"

"Hừ! Hai người kia nhất định sẽ hối hận, chính bọn họ đã từ bỏ con gái - một người tương lai sẽ trở thành người phụ nữ của nhà giàu số một thế giới!"

"Cái loại người này, nên phân rõ giới hạn với bọn họ!"

"Chủ nhân chủ nhân, về sau ngài phải sống cùng mục tiêu nhiệm vụ thật tốt, đừng động đến cha mẹ ngài!"

......

Được rồi, Đản Đản chính là tiểu mê đệ ( muội?) của Chu Tuấn Lâm, không có gì tốt để nói cùng với nó.

Trịnh Li tiếp tục thu dọn phòng ở nhỏ của mình và Chu Tuấn Lâm.

Mà lúc này, cha Khương đang ăn cơm cùng người ta.

Tuy rằng đã rất lâu hắn không về huyện H, nhưng vẫn cùng một ít người bên này liên hệ, thời gian trở về lần này tương đối dài, liền đem mọi người kêu đi, cùng nhau tụ họp.

Những người này đều là người có sự nghiệp thành công, lúc trò chuyện liền nói tới việc làm buôn bán còn không tránh né mà nói đến Chu Tuấn Lâm.

"Hiện tại người trẻ tuổi rất khó lường a!"

"Cái người Chu Tuấn Lâm kia, mới bao nhiêu tuổi a, tiền lời kiếm được phải bằng vài lần tôi!"

"Việc đầu tư vào máy tính này, thật đúng là TMD() kiếm được tiền!"

()TMD = Con mẹ nó.

"Cũng không biết hắn là phú nhị đại() từ đâu tới."

()Phú nhị đại: Là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.

......

"Mấy người nói ai?" Cha Khương ngốc, hình như hắn...... Nghe thấy tên Chu Tuấn Lâm?

Lời Editor: Edit chương này nóng máu vc:) tội nguyên chủ:(

Dạo này tui hơi bận nên chương mới sẽ đăng trễ một tí nhé:) nhưng tui vẫn sẽ cố tuần c:))

Vừa mới đào hố mới mà còn chưa lấp được đây:)))

Ham hố món tiếng Hoa quá nên đang học đây:) ( nói cho sang vậy chứ thật ra là tự mò ấy:)))

Mọi người cmt và vote cho tui đê ~

h //

Truyện Chữ Hay