Mấy ngày sau đó, khi mỗi lần thi xong, Phương Hiểu Hạc đều ở bên Lệnh Hồ Lan, không để Diệp Nhược Nhược thừa cơ hãm hại.
Có điều...
Nhạc Lương Thần cũng đề phòng Lệnh Hồ Lan giống như phòng trộm vậy, điều này khiến cô vô cùng cạn lời, đầu óc là thứ tốt, có người trong đầu toàn là đậu phụ.
Diệp Nhược Nhược hàng ngày đều liên tục ném cho cô ánh nhìn miệt thị, Lệnh Hồ Lan cũng trợn ngược mắt nhìn cô ta, nữ chính đại nhân có nam phụ bảo vệ đúng là lợi hại đấy!
Sau khi thi xong, lại một khoảng thời gian nữa qua đi, kết quả thi đã có, Lệnh Hồ Lan thuận lợi vượt qua, nhận được điểm số cao, có thể về nhà gặp ba mẹ.
Điều bực bội là câu hỏi đánh trượt môn tình thế chính sách Nhạc Lương Thần cũng đậu, IQ vượt tiêu chuẩn, EQ đáng lo ngại, đúng là rất nam phụ.
Có điều...
Nghe được tin tức về Diệp Nhược Nhược, Lệnh Hồ Lan không khỏi ngây người.
Cốt truyện này đúng là có độc...
Diệp Nhược Nhược rốt cuộc là nữ chính hay nữ phụ, cô đã ngớ ngẩn không thể phân biệt được nữa rồi...
Phương Hiểu Hạc thấy gương mặt đần thộn của cô liền tỏ ra chê bai, "sướng phát rồ hay là sợ phát điên thế?"
"Đợi đã, bà già nhắc lại được không, Diệp Nhược Nhược làm sao rồi?"
"Diệp Nhược Nhược trượt môn tình thế chính sách rồi, lớp cô ta có hai lăm nữ sinh đồng loạt viết tên sinh viên vắng mặt là Diệp Nhược Nhược, vì thế thầy giáo quyết định đánh trượt cô ta."
Ôi vãi!
Ý là...
Diệp Nhược Nhược đắc tội với toàn bộ nữ sinh trong lớp?
Lòng người hướng về!
Nữ chính biết lôi kéo thù hận thế này, Lệnh Hồ Lan cho biết cô chưa từng gặp bao giờ...
Đây không phải là việc của nữ phụ sao?
Nữ chính giành việc như vậy thực sự không sao chứ?
Lệnh Hồ Lan phấn khởi bật cười ha hả...
Thì ra khi Diệp Nhược Nhược mới tới, vừa xinh đẹp lại vừa trở về từ nước ngoài, nữ sinh trong lớp cũng muốn kết bạn với cô ta, học tập kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài.
Thời gian lâu dần mới phát hiện ra rằng...
Cô gái này khá là cao ngạo lạnh lùng, ánh nhìn miệt thị phổ chiếu cả lớp, hầu như nữ sinh nào cũng bị cô ta nhìn bằng nửa con mắt, mọi người không ai có khuynh hướng thích bị khinh miệt, sau mấy lần đồng loạt chế giễu liền không có ai muốn chơi với Diệp Nhược Nhược nữa.
Các nữ sinh đều biết rằng Diệp Nhược Nhược không phải là người cùng thế giới với họ.
Nhưng...
Nếu đã không thể vứt bỏ kiểu cách của tiểu thư xinh đẹp nhà giàu, tại sao không tới trường quý tộc mà học? Tại sao lại chạy tới một trường đại học bình thường này để chứng minh sự tồn tại của bản thân?
Sau này mọi người có thể một trăm phần trăm khẳng định rằng Diệp Nhược Nhược tới đây học chỉ đơn thuần là vì muốn khoe rằng mình hơn người khác.
Người ta muốn có được cảm giác sảng khoái khi đè đầu chúng sinh: Sự cao ngạo lạnh lùng của chụy, đám phàm phu tục tử các người sao có thể hiểu nổi.
Các nữ sinh đùng đùng nổi giận, chỉ là không tìm được cơ hội để chiến giáp lá cà mà thôi.
Môn tình thế chính sách lần này cũng coi như là một sự đáp lễ nho nhỏ: Hơ hơ! Ai bảo ngươi thích khoe mình hơn người, có bản lĩnh thì đừng thi trượt!
Tin lá cải này đúng là thảm thiết (đáng ăn mừng)!
Lệnh Hồ Lan nghe xong lòng vui như tết, chỉ muốn nói một câu, xử đẹp!
Có điều so với việc lo lắng tiểu thư nhà giàu trượt môn, Lệnh Hồ Lan càng lo lắng cho bản thân mình hhơn:
Sắp về nhà gặp ba mẹ rồi, bất giác có cảm thấy sợ hãi, ám ảnh mình đi cướp ba mẹ người khác dấy lên trong lòng.
Công dân an phận thủ thường Lệnh Hồ Lan khá là lo lắng:
Có bị vạch trần hay không?
Có bị không?
Có?
Bị?
Không?
Ngây người một lát, thôi thì cứ ngoan ngoãn xách hành lý, chuẩn bị biến khỏi kí túc thôi.
Chả có cách nào cả, cô nhớ ba mẹ mình rồi.
Bây giờ, mặc kệ là ba mẹ của cô hay ba mẹ của Giang Mỹ Cảnh, đều là ba chúng ta và mẹ chúng ta cả.
Vì thế, về nhà thôi!
Phương Hiểu Hạc thấy Lệnh Hồ Lại lại tự mình phấn chấn, tự mình động viên liền lấy làm lạ.
Về nhà mà cứ như thể sắp sửa ôm bom cảm tử vậy, đúng là hiếm thấy, vì thế...
Cô dứt khoát đạp thẳng Lệnh Hồ Lan ra khỏi ký túc, đóng sầm cửa phòng lại.
"Đi mau đi! Đừng vướng làm vướng mắt chị nữa!"
Lệnh Hồ Lan mặt đần thộn, một hồi lâu sau mới bừng tình, gào lên trong hành lang:
"Phương Hiểu Hạc, cậu có nhân tính không vậy! Đừng tưởng rằng tôi không biết bạn trai cậu lát nữa sẽ tới đón cậu!"
Cậu đuổi tôi ra, chuẩn bị làm việc mờ ám có phải không?
Phương Hiểu Hạc: "Hơ hơ!"
Biết rồi thì đã sao! Thế giới của các đôi tình nhân, chó độc thân như cậu không hiểu đâu!