.Cái gọi là năm hạn xui xẻo chính là: Muốn thứ gì thứ đó không tới, thứ gì không muốn thứ đó tới.
Lệnh Hồ Lan vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy ông bà Nhạc đang thịnh tình tiếp đãi Diệp Nhược Nhược, còn có cả Nhạc Lương Thần vẻ mặt kiêu ngạo.
Còn cô thì mặc áo ngủ pikachu, đầu rối như tổ quạ, lê dép lê, tay xách bịch rác.
Cảnh đó quá đẹp, bản thân cô cũng không dám nhìn.
Ngày đó chưa rửa mặt, chưa trang điểm gặp mặt bạn trai cũ và tình mới của anh ta, cảm giác đó đúng là bối rối biết bao.
Dù sao thì mỗi một cô bạn gái cũ đều có một giấc mơ biến thân thành công để vả mặt tình cũ.
Diệp Nhược Nhược trang điểm lộng lẫy, tỏa sáng rạng ngời liếc mắt nhìn cô, lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
"Mỹ Cảnh, mặt cậu có thứ gì vậy?"
Giọng Diệp Nhược Nhược nhẹ nhàng êm ái nhưng Lệnh Hồ Lan vẫn nghe ra được ác ý u ám!
Cô trấn tĩnh lau vụn bánh bao trên khóe miệng, bình tĩnh trả lời:
"Dung mạo xinh đẹp!"
Nói xong cô mặc kệ bọn họ, rầm rầm xuống lầu đổ rác.
Diệp Nhược Nhược giống như mắc nghẹn: Dung mạo xinh đẹp! Cô ta đúng là dám nói, da mặt dày thật, tới đạn cũng không xuyên qua nổi!
Nhạc Lương Thần ôm lấy cô: "Vào đi thôi, mặc kệ cô ta, cô ta không có tố chất!"
Nhạc Lương Thần nói khá lớn tiếng, Lệnh Hồ Lan ở lối đi đương nhiên cũng nghe được.
Ôi vãi!
Lấy lòng tình mới không sai, chà đạp bạn gái cũ là ý gì?
Đồ cặn bã, giám định xong!
"Sáng sớm chưa đánh răng? Miệng thối thế này, kem đánh răng cũng vô dụng thôi, tặng anh mấy bao thuốc tẩy!"
Lệnh Hồ Lan không hề khách sáo đốp lại liền, quân tử báo thù một giây cũng muộn.
Nhạc Lương Thần mất mặt, mặt đỏ gay gắt.
"Giang Mỹ Cảnh, cô đúng là đồ chua ngoa!"
"Hơ hơ, cẩn thận bợ đỡ tình mới đi, nhất định phải mua ít phim não tàn về che bớt đi sự đần độn của anh, đừng làm người ta sợ hãi bỏ chạy xong rồi quay sang trách tôi."
"Cô..." Nhạc Lương Thần tức hộc máu, anh ta cảm thấy rằng quyết định sáng suốt nhất đời mình chính là chia tay với Giang Mỹ Cảnh.
Ông bà Nhạc liền kéo Nhạc Lương Thần vào nhà, một việc vốn vui mừng là vậy đã bị Giang Mỹ Cảnh phá đám, sớm không vứt rác muộn không vứt rác, đúng lúc này đi vứt rác, con bé này lẽ nào là cố tình phá hoại?
Trong lòng nghĩ vậy, càng trở nên giận Giang Mỹ Cảnh hơn.
Độc mồm độc miệng như vậy, cũng may không cưới về nhà, nếu không Lương Thần há chẳng phải sẽ bị cô ta chèn ép không ngóc đầu dậy được.
Chút áy náy nhỏ nhoi trong lòng họ, sau chuyện này cũng tan tành mây khói.
Giang Mỹ Cảnh nghe thấy tiếng đóng cửa tức giận, cảm giác thành tựu vượt trội:
Khiếp, dám ngông trước mặt chị, chị tiêu diệt bây chỉ trong phút chốc.
Cảm giác hào hứng sau trận chiến cãi vã chỉ có một chút như vậy, sau khi vứt rác xong cô liền cảm thấy bực bội.
Cô không thể không nhìn thẳng vào thể chất xúi quẩy của mình, đi tới đâu cũng gặp nữ chính, không muốn tìm tới cái chết nhưng cứ có người buộc cô phải liều mạng, cứ thế này sớm muộn gì cũng tiêu đời thôi.
Cô vẫn luôn tin tưởng rằng trân trọng sự sống, tránh xa nữ chính, nhưng không thể đỡ được khi nữ chính cứ tiến sát lại gần cô!
Nói chứ, hình như từ khi gắn kết với hệ thống cô vẫn luôn xui xẻo, lẽ nào đây là hệ thống xui xẻo?
Hệ thống vô cớ đổ vỏ: Bản thân mình xui xẻo, lỗi tại tôi sao? Chập mạch!
Về tới nhà, ông bà Giang đã đi làm rồi.
Lệnh Hồ Lan chán tới phát ngán, cộng thêm vừa rồi bị kích động, cấp bách cho rằng cần phải làm gì đó để an ủi tâm hồn trống vắng.
Nhà Diệp Nhược Nhược rất giàu có, muốn kéo Diệp Nhược Nhược xuống khỏi thần đàn, tiền là thứ không thể thiếu, bởi có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Vậy thì phải định ra mục tiêu một trăm triệu tệ...
Một phần một trăm nghìn, kiếm trước một nghìn tệ trước rồi tình...
Cách kiếm tiền là làm nghề cũ.
Lệnh Hồ Lan nhanh chóng lên mạng đăng hai dòng tin, một là tin làm thêm, một là tin gia sư.
Sau khi đăng xong liền lên mạng lả lướt, lướt cái không sao, nhìn thấy một topic thú vị, cô lập tức rùng mình.