.Duy Đường lái xe từ từ rời khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm của trường học, khóe miệng nở một nụ cười.
Giang Mỹ Cảnh, chào cậu!
Lại gặp mặt rồi!
Khi lái xe qua ngã rẽ, anh liếc mắt nhìn xe của Giang Mỹ Cảnh.
Nhíu mày: Tốt lắm, dừng xe bừa bãi để nghe trộm, không sợ bị tông sao?
Duy Đường quyết định dừng xe, lấy trong túi ra một tờ vé phạt, đẩy cửa xe, sải bước tới bên cạnh xe của Giang Mỹ Cảnh.
"Bốp!"
Dán một tờ vé phạt lên cửa xe.
Thấy dán rất ngay ngắn liền gật đầu, hài lòng lái xe bỏ đi.
Một nhóm nữ sinh liền vây lại, ánh mắt sao sáng lấp lánh.
"Woa! Dáng vẻ dán vé phạt của Duy Đường mới ngầu làm sao!"
"Mình cũng muốn bị dán vé phạt!"
"Cậu đâu có xe, vé phạt dán vào đâu chứ!"
Vẻ mặt nữ sinh đó như muốn nói "Sao cậu ngốc thế".
"Duy Đường dán, tùy ý dán đâu cũng được..."
"Tùy... ý..." Một nữ sinh khác liền nghe được ý nghĩa đằng sau, vẻ mặt bái phục: Được thôi! Chế thắng rồi, đỡ nổi ngàn cân chứ không đỡ được chế!
Giang Mỹ Cảnh đi ra từ thang máy tầng một, bước với bên cạnh xe, vừa nhìn thấy vé phạt liền nổi đóa!
Ai! Dán! Vé! Phạt! Tôi!
Bảo vệ trường học chăm chỉ như vậy từ khi nào?
Cô hậm hực giơ tay bóc vé phạt, bóc cũng không ra, chỉ đành để mặc vé phạt chạy xe.
Vừa ra khỏi cổng trường liền bị chặn lại, nói nộp phạt xong mới được ra ngoài.
Lệnh Hồ Lan đành dừng xe lại tới phòng hành chính ghi hóa đơn nộp phạt, hì hục một chặp mới ra được khỏi cổng trường.
Trên đường đi lại tới tiệm rửa xe, rửa sạch vé phạt mới về nhà.
Trong lòng cô vô cùng ủ dột: Lần sau sẽ không bao giờ nghe trộm chuyện của nữ chính nữa, mười phút hai trăm tệ, người nghèo như cô không tiêu tiền như vậy được...
Về tới nhà đã là buổi chiều.
Ông Giang và bà Giang vẫn chưa đi làm về.
Lệnh Hồ Lan về phòng nghỉ được một lát liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Bà Giang nhìn thấy ngay giày của con gái, vui mừng gọi lên: "Mỹ Cảnh? Con về rồi sao?"
Lệnh Hồ Lan lấy hết dũng khí đi ra khỏi phòng, tươi cười gọi, "mẹ!"
Bà Giang ôm chầm lấy cô, "Ôi trời, về rồi sao không nói cho mẹ biết? Nói để mẹ về sớm nấu cơm cho con ăn, con muốn ăn gì? Mẹ đi mua."
Bà Giang hỏi liên hồi, cảm giác thân mật khiến Lệnh Hồ Lan mềm lòng.
Hai mắt cô đỏ hoe ôm lấy bà Giang, thầm hạ quyết tâm: Nhật định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, để ba mẹ của Giang Mỹ Cảnh và ba mẹ của mình đều có thể sống khỏe mạnh, hạnh phúc.
Đợi tới khi ông Giang về tới nhà, Lệnh Hồ Lan mới thực sự trải nghiệm được Giang Mỹ Cảnh hạnh phúc tới nhường nào.
Đúng là công chúa bé bỏng được chiều chuộng hết mực!
Được nuông chiều là vậy mà tính nết không xiêu vẹo, chỉ có thể nói rằng Giang Mỹ Cảnh đúng là người được ông trời hậu ái.
Thân phận này đích thực là nữ phụ.
Hoàn toàn không có sai sót gì cả.
Ăn xong bữa cơm thịnh soạn, ông Giang và bà Giang liền hỏi cô về tình hình ở trường học.
Lệnh Hồ Lan nói một câu bình thường, ba mẹ cô cũng nghe rất chăm chú, cứ như thể fans lắng nghe idol trò chuyện vậy.
Lệnh Hồ Lan cảm thấy rằng mình nhất định đã có thể trả lời được câu hỏi kiểu Cảm giác thế nào khi có ba mẹ cưng con tột độ.
Thấy trời sắp tối, Lệnh Hồ Lan nghĩ ngợi một lát vẫn quyết định thành thật nói rõ quan hệ với Nhạc Lương Thần, tránh để ông bà Giang nghe được tin bóng gió gì đó sẽ càng không hay.
Thế là cô hắng giọng hai tiếng, ông bà Giang liền nghiêm mặt nhìn cô, khiến cô bất giác có cảm giác lãnh đạo phát biểu ý kiến.
Có lẽ ba mẹ tôi là giả
Đây đúng là ba mẹ sao?
Trên đời này có ba mẹ như vậy sao?
Được thôi! Đây là ba mẹ nhà người ta!
"Ba, mẹ, có việc này con muốn nói với ba mẹ, có điều ba mẹ hãy yên tâm, bây giờ tâm trạng của con rất tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả, và con cũng là cam tâm tình nguyện."
Ông Giang nghe ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, uống một ngụm trà, giả bộ bình tĩnh nói: "Nói đi!"
Giang Mỹ Cảnh đang định lên tiếng thì chuông cửa vang lên.