Xuyên Nhanh Công Lược

chương 305: 305: 22trà xanh vương nhà đại lão

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mẫu thân đại nhân chính là thấu tình đạt lí hiểu rõ bọn họ nên sau khi ăn tối song nàng ngay lập tức rời đi,hoàn trả không gian riêng cho hai người và chuyện gì tới muốn tránh cũng chẳng thể thoát được.

Điên loan đảo phượng cả một đêm mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng,Mễ Lạc Tranh mí mắt nặng trịch toàn thân mềm nhũn và cổ họng khàn đặc nói không ra hơi,biết y nhiệt tình cở này thì tối qua đã ngăn cản không cho y làm tiếp rồi.

Giờ hay rồi nha,nhìn xem có chổ nào lành lặn bình thường không chứ?rải rảc trông như bị chó cắn ấy!

Cổ Tuyên quấn khăn ngang hông,từ trong phòng tắm bước ra thấy cậu vẫn trùm chăn kín đầu thì bất giác bật cười hỏi "Em đó nha sáng nay chẳng phải có lịch sao giờ chưa chịu dậy nữa?"

Mễ Lạc Tranh nghe nhưng cậu không thèm trả lời y,cứ thế bĩu môi hờn dỗi kéo chăn qua trùm càng thêm chặt không muốn quan tâm tới y nữa,cậu ra nông nổi này là tại ai chứ?đã thế giờ còn tỏ vẻ ngây thơ chưa trải sự đời?sao tối qua lúc nhiệt tình ăn con người ta không ngây thơ giống vậy đó??xem cậu là con nít ba tuổi nên muốn nói sao thì nói à??gạt qủy chắc!!!

Cổ đại Nguyên soái dường như cảm nhận được oán khí toát ra từ bảo bối trên giường kia,bất đắc dĩ tới gần ngồi xuống giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cậu ôn nhu nói "Phải! anh biết anh sai rồi,em tha thứ cho anh đi được không?"

Mễ Lạc Tranh bị giọng điệu này hống đến lửa giận tan hơn phân nữa,nhưng đã lở e ngại làm giá nên vẫn tiếp tục diễn trò tiếp "Còn lâu em mới tin anh,vậy nói đi anh sai chổ nào?"

Cổ Tuyên không ngờ tới trường hợp sẽ bị cậu vặn hỏi ngược lại thế này,nhất thời cứng họng không nói nên lời bởi y cũng không biết bản thân sai ở chổ nào,lên tiếng xin lỗi chẳng qua vì muốn thiếu niên hết giận mà thôi.

Giờ hay rồi khác gì lấy đá tự đập vào chân mình cơ chứ? "Thì! tối qua anh không nên cắn em nhiều như vậy,không nghe lời em là anh sai"

"Anh xin lỗi em mà! "

Núp ở trong chăn bị y chọc cười đến toàn thân phát run,nhưng tràng cảnh ấy lọt vào mắt Cổ Tuyên lại thành thiếu niên bị mình chọc tức đến nổi oan ức bất lực khóc,cảm giác tội lỗi áy náy tức khắc bành trướng dữ dội.

Mím môi chạm vai cậu nói "Em giận anh thì đánh anh cho hả giận đi,đừng như vậy anh đau lòng lắm biết không?"

Mễ Lạc Tranh im lặng từ trong chăn ló đầu ra dùng sức ngồi dậy nhìn thẳng vào y,nhưng lại nhất mực không nói lời nào.

"Vẫn còn giận dỗi anh sao?"Cổ Tuyên đau lòng khó chịu hỏi.

Thiếu niên lần nữa bĩu môi nhưng lại quay ngoắt sang chổ khác không thèm nhìn y.

"Ấu Du em đừng như vậy nữa mà,sao lại không chịu nhìn anh?chẳng phải em từng nói Cổ Tuyên đẹp trai hảo soái là thần tượng trong mộng của em sao?hiện tại mắc gì không thèm liếc anh một cái chứ?"Y nghiêm mặt nhíu mày khó hiểu lên tiếng hỏi,rõ ràng tháng trước còn cầm album ảnh xin chữ kí y nha??chiều chuộng Omega sao lại khó khăn thế chứ?

"Cổ Tuyên anh rốt có biết xấu hổ hay không hả?"thiếu niên tròn mắt nhìn y ghét bỏ nói

"Không nha,xấu hổ là gì?ăn được sao?"khuôn mặt y đầy vẻ nghiêm túc đáp,cánh tay hữu lực chìa qua vuốt ve mái tóc hơi xù của cậu cười tiếp "Hơn nữa tối qua trên giường này em kêu tên tôi rất nhiệt tình mà,tôi tưởng em thích tôi rồi hoá ra lại không phải sao?"song ánh mắt dần trở nên ái muội ném cho cậu cái nhìn biểu đạt hết thảy,thẳng thắn bộc bạch thế này cậu chắc hẳn sẽ rất thích nha.

Lời của y trực tiếp khoá miệng khiến cậu cứng họng không nói được gì,chỉ đành ra vẻ hung tợn trừng mắt lườm y mà bĩu môi ghét bỏ nói "Em thích anh lúc nào chứ?ngay từ đầu rõ ràng chuyện này là do anh ép em mà! "về sau ngữ khí càng nhỏ nhưng thính lực cực tốt lại khoảng cách gần nên y nghe không sót chữ nào.

Không chút do dự nhất trí gật đầu đáp "Đúng là anh ép nhưng lần này thì ai nha?hơn nữa thái độ của em như vậy là muốn quất ngựa truy phong chối bỏ trách nhiệm hay sao chứ?"

"Anh!.

anh là cái đồ!.

"thiếu niên mặt nhỏ đỏ bừng cả lên cánh tay tức giận chỉ thẳng vào y nhưng lại bất lực không thốt nên lời,từ lúc nào mà nam nhân này trở nên mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ như vậy chứ? "Rõ ràng người chịu thiệt là tôi kia mà,hơn nữa anh là Alpha ngủ lần thì mất mát cái gì đâu chứ?quất ngựa truy phong câu đó đáng lí phải do tôi nói mới đúng,trưởng thành lớn hết cả rồi chứ bộ!!"

"Tóm lại ý em là bỏ qua không muốn chịu trách nhiệm với tôi chứ gì?"y nhướng mày thanh âm ngữ khí chuyển biến trầm thấp nguy hiểm hỏi.

"Chẳng lẻ tôi nói sai sao?anh là Alpha còn tôi chỉ là Omega thôi--"lời chưa kịp dứt đã bị y cuồng dã mạnh bạo nhào tới ôm hôn,nụ hôn cường thế bá đạo đầy tính xâm lược như không phải hôn mà là ra sức gặm mút thì đúng hơn.

Đến nổi bờ môi đỏ mềm dần trở nên nóng rực rỉ máu,cậu hoảng loạn vội giơ tay dùng sức đẩy y ra hai mắt đỏ au ngẹn ngào lên án "Tại anh đó tự dưng cắn môi người ta hại nó chảy máu rồi nè! " nước mắt lăn dài trên má oan ức nhìn y khóc.

Tâm trí Cổ Tuyên bị thiếu niên doạ cho rối loạn cả lên,biết bản thân mình vừa làm sai nên hoảng loạn ôm chầm cậu vào trong lòng ngữ khí thành khẩn đau sót nói "Là anh sai tất cả là lỗi của anh,hay là em cắn anh đi?cắn anh để giải toả bớt oan ức khó chịu được không?"

"Bộ anh xem em là cẩu đấy à?ai thèm cắn anh cơ chứ?"Mễ Lạc Tranh hờn dỗi vừa nói vừa đưa tay đấm nhẹ lên lồng ngực săn chắc của y,hai mắt khẽ lườm nghĩ nam nhân này cũng thật là! ai đời lại xúi ái nhân cắn mình hả giận bao giờ chứ?từ lúc nào mà Nguyên soái trở nên tha hoá suy đồi đến mức này rồi?đồ cái thứ ngang ngược vô sĩ!!!

"Phải anh điên nhưng có người tối qua khen anh là lão công nhất bổng,dùng sức mạnh lên đồ ấy nha!.

"y hơi ngiêng đầu nhếch môi ngã ngớn cười cợt,cảm thấy trêu chọc khiến cậu tức giận là thú vui tao nhả nhất lúc này "Nhìn xem chổ này rồi hết thảy mấy vết cào này nữa,toàn bộ đều là kiệt tác của em minh chứng cho sự anh dũng thiện chiến của anh trên giường đó haha! " đoạn nắm tay cậu kéo lên chỉ vào những vết cào sước trải dài khắp khuôn ngực,thậm chí hiện tại vẫn đang rỉ máu nhưng y không hề thấy đau.

Mễ Lạc Tranh hơi nảy sinh lòng chua sót nhưng ngĩ tới việc bản thân cũng bị hành chẳng kém hơn là bao nên thôi,đáng đời lắm ai bảo đêm qua hăng hái sung sức làm chi?qủa báo nhãn lồng tự làm tự chịu nha~.

Dùng sức vùng tay ra khỏi người y,ôm chăn đứng dậy về phía phòng tắm định bụng tắm rửa thay đồ rời khỏi nơi này.

Lần này y bỗng nhiên ngoan ngoãn bất ngờ chỉ ngồi im trên giường giương mắt u uất nhìn cậu,đợi khi Mễ Lạc Tranh ra đã là chuyện của phút sau nhưng cậu vừa mới vặn tay nắm cửa thì phía sau bỗng bị người ôm lấy.

Cổ Tuyên bế bổng cậu lên,chóp mũi ghé sát cần cổ tham lam hít hương thơm tin tức tố dành riêng cho y.

Hơi thở nóng rực toả ra hun đến sóng lưng và toàn thân cậu bất giác tê dại run rẫy,y hôn nhẹ lên cổ cậu ngữ khí trầm khàn nhung nhớ nói "Lần sau sẽ là anh tới tìm em một cách danh chính ngôn thuận,sẽ không để em chịu tai tiếng hay bất cứ thiệt thòi nào cả,tin anh! "

"Đồ ngốc này dĩ nhiên em tin anh rồi! "Mễ Lạc Tranh ngữ khí dịu dàng hôn trả lại y,lưu luyến ôm hôn hồi lâu mãi cho đến khi môi cậu sưng tấy đỏ hết cả lên mới bằng lòng buông tha.

Leo lên xe bay nhanh chóng trở về học viện vì sáng nay có tiết kiểm tra thi đấu cơ giáp,cậu nếu bỏ qủa lần này thì bắt buộc phải thi lại nhưng không muốn,hơn nữa Kỷ An An sớm đã chịu đựng không nổi muốn ra tay động thủ rồi.

Cậu nếu trốn đi thì còn kịch hay đâu ra mà xem nữa chứ?

Muốn bắt được hổ nhất định phải chui vào hang,tuy nguy hiểm nhưng nằm trong tầm kiểm soát tránh để đêm dài lắm mộng,thù mới nợ cũ này cũng nên thanh toán kết thúc đi thôi.

!.

Bên trong sân vườn nơi phủ đệ của Tam hoàng tử toạ lạc giữa hoàng cung,hai thân ảnh đang ngồi đối diện với nhau chính là Triệu Giang Viên và Tần Hi.

Thiếu niên dung mạo thanh tú điềm mỹ với mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ bụm mặt không ngừng khóc,nước mắt tuôn rơi nhìn nam nhân ở phía đối diện mà ngẹn ngào.

Đôi tay trắng nõn xiết chặt thành qủa đấm bả vai nhè nhẹ run rẫy,minh chứng tâm trạng bất ổn lúc này.

Thiếu niên ngẩng đầu mong thấy được thương sót trong mắt ái nhân nhưng phải để Triệu Giang Viên thất vọng rồi,nam nhân lạnh lùng hờ hững chẳng thèm quan tâm,phảng phất xem bản thân như người vô hình chẳng thèm đoái hoài,có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tần Hi nhìn Triệu Giang Viên đầy thất vọng nói "Tội gì phải cố chấp như vậy chứ?cậu cũng biết đứa nhỏ này là do Triệu gia các người cùng mẫu hậu thông đồng tính kế tôi đi?"

"Cậu cũng biết rằng tôi không có cảm giác gì với bản thân mà,hà tất phải cố chấp bám riết làm cái gì đâu?không hạnh phúc không kết qủa thì tội tình chi chứ?"

Triệu Giang Viên nghe vậy phẫn nộ,ngẩng đầu gằn giọng cố chấp nói "Tôi mặc kệ trong lòng anh có ai yêu ai tôi không quan tâm nhưng vị trí hoàng tử phi chắc chắn phải thuộc về tôi.

Tần Hi tôi nói cho anh biết cả cuộc đời này anh vĩnh viễn đừng hòng thoát khỏi tay tôi,Triệu Giang Viên tôi có chổ nào thua Kỷ An An mà anh lại thần hồn điên đảo vì nó cơ chứ?chỉ cần có tôi thì anh và thằng nhóc họ Kỷ kia đừng hòng đến được với nhau!!"

Dứt lời liền không chút do dự xoay người rời đi,để lại Tần Hi cô đơn ngồi giữa sân vườn hai tay đỡ trán dù rất đau nhưng lại kìm nén không khóc,bởi thiếu niên từng nói cậu không thích nam nhân nhu nhược nhưng xin lỗi,y lại lần nữa thất hứa khiến cậu thất vọng rồi.

Nhưng bắt anh ra tay tàn nhẫn với Omega đang mang thai thật không nở,huống hồ Triệu Giang Viên nếu lúc này sảy ra chuyện gì mẫu hậu chắc chắn không để anh yên,đứa nhỏ này mặc kệ anh muốn hay không thì nó vẫn phải sinh ra.

!.

Sau khi giáo quan phóng to hình chiếu lần lượt quay lại bài thi của từng học viên,cuối cùng cũng tới lượt cậu bèn quay qua nhìn cười hỏi "Ấu Du lần này em tự tin sẽ dành chiến thắng không?"

"Giáo quan xin hãy yên tâm"cậu khiêm tốn cười nhạt đáp,còn có thể không tự tin sao?đùa chứ niềm tin tràn ngập khoan khoái toàn thân đây này!!!

Các bạn học trước đều kiểm tra song,mỗi người sẽ vào cơ giáp riêng sau đó ứng đối với cơ giáp đã lập trình sẵn,hoặc cũng có thể dựa theo tinh thần lực và mã gen mà điều ra học viên thích hợp đối đầu với nhau.

Phân chia xếp hạng theo khối,tới phiên Mễ Lạc Tranh thì số Omega còn lại không nhiều lắm lác đác vài người xen lẫn Beta,trong đó có Beta dáng người cơ bắp lưu sướng hăm he đe doạ nhìn cậu.

Mễ Lạc Tranh đối với khả năng của mình hoàn toàn tự tin,cho nên việc bọn họ chủ động trêu chọc khiêu khích thế này không coi vào đâu,tới thì tới ai sợ ai chứ?

Đứng ở phía sau Kỷ An An thu trọn màn này vào mắt,thật sự tức giận vì Tống Trạch cùng Lam Thiên Vũ quay xe không chịu giúp mình hãm hại Hứa Ấu Du,không thể phá hư cơ giáp nhưng đợi kết qủa phần thi thiết kế ra rồi vẫn có thể giở trò hãm hại nha,đến khi đó nó sẽ tìm người tố cáo vu oan Hứa Ấu Du sao chép để xem nó trốn thế nào??

Cơ giáp của Mễ Lạc Tranh màu trắng bạc tên Thanh Minh,vì là thi đấu trong trường nên cậu điều chỉnh kích cỡ chỉ tầm cao m mở khoang điều khiển ngồi vào,bắt đầu kết nối điều khiển trực tiếp bằng tinh thần lực.

"Nhớ hết sức tôi sẽ không nương tay đâu!!"đối thủ cơ giáp của cậu ở phía đối diện lên tiếng thách thức.

"Vậy phải cảm ơn trước rồi nhỉ haha"Mễ Lạc Tranh không chút để ý cười nói

Bắt đầu ngiêm túc điều khiển né tránh công kích của đối phương,thao tác linh hoạt ứng đối cực nhanh mà xoay chân nhảy lên tránh từng qủa pháo bắn lại đây,đối phương tốc độ ra đòn ngày càng nhanh và gian sảo công kích tứ phía.

Mắt thấy tia pháo sáng kia sắp sử đụng phải thì thoăn thoắt tránh đi như một con nhện,điều khiển Thanh Minh giơ ra tay trái phóng laser đáp trả đòn tấn công hiểm.

Tia laser xẹt qua bên hông khiến đối phương khét đen cả mảng.

Theo thời gian trôi Mễ Lạc Tranh càng thêm hưng phấn,nhanh chóng thao tác điều khiển thành công tránh đi qủa pháo sáng khiến tất cả đồng học cùng giáo quan đứng ngoài trố mắt ngạc nhiên,đây thật sự là cơ do Omega năm nhất điều khiển sao?không phải vị tướng lĩnh nào đội lốt thi thay đó chứ?

Tốc độ này cũng qúa nhanh đi?

Ở màn thao tác cuối cùng và kết thúc bằng cơ giáp đôi phương trúng laser chính giữa đầu và ngã xuống,cậu nhanh chóng từ khoang điều khiển đi ra hoa lệ nhảy xuống khiến đồng học lần nữa thất thần,nhưng rất nhanh tiếng vỗ tay cùng cổ vũ vang lên reo hò như vũ bảo.

Mễ Lạc Tranh nở nụ cười tươi,thoải mái hưởng thụ sự tiếp đón nồng nhiệt ấy.

Kết qủa dĩ nhiên không ngoài dự đoán cậu lần nữa đứng nhất lớp và niên cấp khoá này,giáo quan giao cho cậu tấm huy chương bạc sau đó vỗ vao từ tốn nói "Em giỏi lắm lần sau cứ vậy phát huy biết chưa?"

"Dạ biết rồi thưa thầy"

Buổi thi kết thúc tầm mắt khẽ đảo qua Kỷ An An chờ bị hãm hại nhưng không thấy,kì lạ thật nha chẳng lẽ tại cậu tính lầm rồi hay nó đổi ý không muốn làm nữa?bằng không tại sao lão tử chờ lâu lắm rồi vẫn chưa thấy ai đứng ra chỉ chứng hảm hại chứ?

Hôm nay xem ra không thể dạy cho nó bài học rồi,tiếc nuối mở ra quang não muốn báo tin này cho lão cha cùng nam nhân nhà mình thì bị tin tức đầu đề doạ choáng váng.

Đứng đầu hotsearch no.

tinh võng là bài viết tố cáo

Từng câu từng chữ lí lẽ đanh thép hùng hồn kèm theo hình ảnh sắc nét,động tác đủ loại thân mật thậm chí bên dưới còn kí cả tên Triệu Giang Viên tố cáo.

Hoá ra là dính phải phốt thảo nào không thấy tới tìm cậu gây sự nữa,nhưng vị hôn thê của Tần Hi cũng thuộc dạng dữ dằn khó chơi phết nha,trực tiếp cùng Kỷ An An xé rách da mặt không sợ phiền phức.

Vậy chỉ có hai khả năng,một là có sự cho phép của Tần Hi còn hai là vị hoàng tử này bị cậu ta nắm điểm yếu,bất lực không thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn Triệu Giang Viên tác oai tác quái.

Nhưng Kỷ An An cũng không phải ăn chay nha,chính thất đối đầu người yêu cũ không biết phần thắng rốt cuộc sẽ thuộc về ai?

Chỉ mong Tần Hi cứ giữ im lặng như vậy là tốt rồi,dù sao cậu cũng không muốn bị cuốn vào drama tiểu tam lần này đâu.

.

.

Truyện Chữ Hay