Xuyên Nhanh Công Lược

chương 252: 252: bao nuôi quỷ đế lão công 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phía bên này phải kể từ lúc Sở Quân Mạc ngồi lên xe của phú bà rời khỏi khu phố đèn đỏ kia,tới đó vì mua vui giải sầu ôm tư tưởng may mắn hên sui nhưng ai nghờ lại! vừa vặn hốt được nam nhân vẻ ngoài hoàn mỹ hơn cả minh tinh này,đã thế giá cả lại còn rẻ như hàng second hand nữa! nhìn là biết tâm hồn vẫn còn thanh niên,tấm chiếu mới chưa trãi sự đời! nếu vậy họ cũng không ngại chi tiền bao nuôi người đàn ông này.

Hội phú bà thống nhất ngồi chung một xe để tiện bề hành động,chiếc linmo dài sang trọng màu đen băng băng trên phố,ước chừng khoảng phút sau xe dừng trước cửa khách sạn,Sở Quân Mạc cái hiểu cái không bị đám phú bà lôi kéo lên phòng tổng thống,đổi lại đằng sau là ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ganh tị của hàng tá nhân viên,không kịp chờ họ đi xa đã vội tụm lại nhiều chuyện với nhau.

"Thấy không? đó chính là bà trùm mỹ phẩm Lý Huệ đó"

"Những người đi bên cạnh thân phận đều không tầm thường đâu!!"

"Toàn bộ đều là phú bà giàu nứt đổ vách!!"

"Chậc! lấy cân bảy nam nhân này can đảm cũng thật lớn nha?xem ra đêm nay cái phòng tổng thống đó náo nhiệt rồi đây"

Chỉ là cảnh tượng hương diễm họ nghĩ lại không diễn ra,mà thay vào đó lại là!

"Tôi không thể nào cởi quần áo được"Sở Quân Mạc nghiêm túc đáp "Bản toạ--a không! đồng ý là tôi đứng ở phố đèn đỏ bán mình vì tiền nhưng không phải thế này,vì cái gì bắt tôi cởi quần áo chứ?"

"Thêm nữa các người ăn mặc sang trọng như vậy,trong nhà chắc chắn có tiền mà không phải sao?việc gì phải áp bức một người công dân nhỏ bé lương thiện như tôi chứ?"ngữ điệu lí lẻ hùng hồn chính đáng hệt như bản thân chẳng làm gì sai,rõ ràng hôm qua y xem trong điện thoại nó có nói như vậy đâu?vào khách sạn thì thôi đi! vì cái gì bắt y cởi quần áo chứ?

Đám phú bà "!.

.

" hình như bọn họ tìm trai bao giải sầu,chứ không phải tìm ông cố nội về để leo lên đầu ngồi a?? tên đẹp trai này hình như có hiểu lầm gì đó rồi đúng không?

Nhưng khó khăn lắm mới tìm được người như ý,chẳng lẻ cứ bỏ qua vậy sao?bọn họ trước nay có bao giờ thiệt thòi như vậy đâu chứ?

"Vậy nếu không cởi quần áo thì cậu muốn làm gì?"

Sở Quân Mạc "Thì đứng đường kiếm tiền làm giàu nha!"

Phú bà "Đứng đường phải cởi quần áo chứ?"

Sở Quân Mạc "Nhưng mà tôi không thích!"

"!.

"

Tức chết chúng ta rồi!!tên này rốt cục muốn làm cái gì nha??đứng đường kiếm tiền nhưng không muốn cởi quần áo???ăn lời khôn ngoan như vậy bộ tưởng họ là kẻ ngu diễn hề hay sao???trêu đùa giỡn mặt đấy à???!!!

Đám phú bà nghe anh nói liền cực kì tức giận,vốn định phát cáu nhưng khi ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt kia liền! thôi được rồi,đẹp trai có quyền,mọi tội lỗi sẽ được xí xoá nếu đủ đẹp a.

Bọn họ ai nấy dung mạo đều không xấu,mặc dụ chẳng đến mức kinh diễm thế tục nhưng đổi lại thanh tú,cộng thêm bảo dưỡng rất tốt ăn vận trang dung thời thượng nhìn trông rất khá.

Nhưng quan trọng nhất là họ giàu,họ có tiền nha?việc gì phải cưỡng ép một người trong khi chỉ cần giàu thì "tình yêu" tự khác tìm tới?vung tay lựa muốn dạng người mà chẳng được chứ?

"Nhưng muốn lấy tiền thì cậu không thể ăn ở không như vậy được?" một phú bà trong đám bất bình lên tiếng nói "Ít nhất cũng phải trổ tài hay biểu diễn kĩ năng đặc biệt nào đó,để chúng tôi giải trí khuây khoả xem vừa mắt mới trả tiền cho cậu được.

"

Sở Quân Mạc chân mày hơi cau đăm chiêu suy nghĩ,lời họ nói đích xác có lí,trên đời phải có làm chịu khó cần cù thì mới có ăn,nhưng y từ trước tới nay chỉ biết mỗi việc triệu qủy thống lĩnh! thời thế đổi thay Qủy Đế trở thành truyền thuyết xa xưa,nay bắt y biểu diễn tài nghệ có khác nào treo cổ xử tử đâu?ai biết cái gì mà làm chứ?

Hết cách rồi xem ra đành phải vận dụng khả năng duy nhất đó thôi!

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám phú bà Sở Quân Mạc xoè giơ ra bàn tay trái,trong miệng thổi lên điệu sáo du dương kì lạ,ngay lúc này toàn bộ đèn điện trong phòng bỗng dưng tắt ngúm,lan truyền sau đó hết thảy khách sạn trở nên tối đen như mực.

Đám phú bà giật mình sợ hãi vội vàng ôm chầm lấy nhau,nhiệt độ trong phòng như cũ chẳng hiểu sao họ vẫn cảm thấy rét run lạnh lẽo.

Điệu sáo theo gió vang vảng bên tai toàn bộ mọi người ở trong khách sạn ai cũng nghe thấy,hoảng loạn còn chưa kịp dứt bỗng dưng từng đoàn lửa màu xanh lá nổi lên trong đại sảnh lớn,âm phong sương khói thổi tới,bỗng một tiếng hí khúc bất phân nam nữ lanh lãnh vang vọng trong đêm.

Bóng người ăn vận hoá trang phong cách hí kịch thời xưa bước vào,khuôn mặt đắp phấn trắng bệch doạ người,đảo mắt nhìn xung quang một vòng rồi nở nụ cười khanh khách quái dị nói "Chết mấy trăm năm rồi,thật không nghờ thời nay vẫn có người thích nghe hí khúc nha~"

Đám người ở đại sảnh cả kinh run lẫy bẩy,cả người hoá đá cứng đờ trong mắt tràn ngập sợ hãi hét lên thảm thiết

"Qủy!!!! là qủy a!!!!"

"Không được!! cứu!!!cứu tôi với! "

"Làm gì?là chủ nhân gọi ta tới biểu diễn cho các ngươi nha?" Qủy hí kịch khó hiểu nghiêng đầu hỏi,nhất thời quên mất việc bản thân vẫn đang hiện nguyên hình lúc chết,lổ máu giữa trán đang không ngừng chảy xuống dịch đặc đỏ tươi,ổ bụng trống cả khoảng lớn xuyên thấu nhìn thấy phía sau,muốn bao nhiêu kinh dị liền đổi lại bấy nhiêu sợ hãi.

Qủa nhiên đổi lại là thanh âm la hét to lớn lớn gấp bội,nguyên đám tròng mắt trắng dã không hẹn cùng nhau đồng loạt ngất xỉu.

Qủy hí kịch chứng kiến tràng cảnh này bỗng có chút hụt hẫng muốn khóc,rõ ràng người ta cái gì cũng chưa làm mà đã hét??chẳng lẻ nhìn ta thật sự đáng sợ?vẻ bề ngoài quan trọng đến thế à?vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao?Hả??

Sở Quân Mạc ngồi ở trên giường nhìn đám phúa bà đã bất tĩnh nhân sự cũng không biết làm sao cho phải,phất tay để đám ma qủy đang rung lắc thè lưỡi đỏ ngòm ở ngoài cửa sở trở về chổ củ,mím môi khó hiểu nghĩ rõ ràng nói muốn xem biễu diễn thì y đã "biểu diễn" rồi đó?xiếc tháo đầu moi ruột bộ không đủ đặc biệt hay gì lại dám chê nữa?không muốn xem thì nói ngay từ đầu để người ta đở phải mất công gọi,lỡ lên rồi lại ngất là có ý gì?chẳng lẻ làm người có thể tùy tiện khi dễ ma qủy hay sao?

"Kiếm tiền cái gì chứ?lão tử đây không muốn làm nữa!" dứt lời Sở Quân Mạc liền dậm châm hoá thành làn khói sương đỏ bay thông qua cửa sổ rời đi nhưng hướng đến lại không phải nghĩa trang nhân dân kia.

- ---------------

Từ lúc y rời nhà đi đã là chuyện của gần một tuần trước,ban đầu cậu vốn dĩ tưởng y chỉ đơn giản giận dỗi bỏ đi vài ngày dù tức nhưng cũng không mấy quan tâm,thế nhưng đợi qua tới ngày thứ ba thấy y vẫn chưa trở về liền sinh tâm lo lắng,cái gì cũng không hiểu rủi như ra ngoài gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?

Gọi cho Phong Vũ nhờ hắn chở cậu cùng nhau đi tìm,xe chạy trong đêm và thông qua hệ thống đã xác định được vị trí cụ thể,từng cơn gió nhẹ luồn qua cửa sổ xe thổi vào nhưng Mễ Lạc Tranh lại chẳng thể nào vui nổi,bởi hệ thống nói chỉ số cảm xúc của y ngày càng dao động mãnh liệt chứng tỏ có chuyện sảy ra,trong lòng lo âu thấp thỏm nhuốm cá khuôn mặt hai tay khẽ run hoảng sợ nắm xiết chặt lấy điện thoại.

Tâm trạng Phong Vũ dạo gần đây cũng chẳng khá hơn là mấy,thấy cậu như vậy liền nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên nhẹ giọng an ủi "Em cũng đừng qúa lo tự hù doạ mình như vậy,bạn trai em đã là người lớn trưởng thành rồi chắc sẽ không sảy ra chuyện gì đâu.

"

Mễ Lạc Tranh mím môi gật nhẹ đầu,cố gắng kìm nén cảm xúc áp xuống đáy lòng,mong mọi chuyện đơn giản như điều Vũ ca nói thì tốt biết mấy?

Xe chạy qua từng khu phố rẻ ngoặt,mất hơn phút bọn họ cuối cùng đến trước cổng khu công trường lớn đang thi công trong thành phố,do là xây trung tâm thương mại nên diện tích cực lớn lúc này trời đã vào khuya,công trường đen ngòm tối om không một bóng người.

Bình thường những chổ như vậy thường sẽ có chó mèo hoang,bọn chúng nhạy cảm với âm khí biết y cực kì nguy hiểm nên nào dám lại gần?

Sở Quân Mạc tuổi thọ kéo dài thiên chân tuế nguyệt,ngoại trừ làm Qủy Đế ra còn có thể làm gì khác đây?tất cả lỗi lầm đều do cậu hết,biết y cái gì cũng không hiểu lại còn bày đặt giận dỗi gì chứ?ngu vừa phải thôi,nếu y sảy ra chuyện cậu chắc chắn sẽ ân hận suốt đời.

Phong Vũ cầm đèn pin cùng cậu nhảy qua hàng rào băng vào trong công trường,dưới chân hơi cộm do dẫm phải sói đá viên nhỏ,nhưng rất nhanh Phong Vũ liền phát giác có điều không đúng,hàng chân mày ninh chặt kéo tay cậu vội lùi ra sau trầm giọng nói "Ý Hiên âm khí ở đây cường thịnh qúa anh cảm thấy chúng ta đấu không lại,mau rời khỏi đây!"

Mễ Lạc Tranh cười nhẹ,khẽ vỗ lên tay hắn lắc đầu đáp "Đừng lo,em biết anh ấy chắc chắn sẽ không làm hại em.

"

"Nhưng mà--"

"Vũ ca xin hãy tin tưởng em,em biết chắc chắn bản thân mình đang làm gì! tuyệt đối không phải bốc đồng hay nhất thời đánh mất lí trí" Mễ Lạc Tranh trong lòng cảm động hiểu Phong Vũ là đang lo lắng thay mình,nhưng tâm ý đã quyết ngay lúc này cậu không thể bỏ y cô đơn một mình được.

Dàn giáo khu công trường chất cao chắn ngang đường đi,Phong Vũ ở dưới đợi riêng Mễ Lạc Tranh cầm đèn pin cẩn thận đi lên trên lầu,trong không khí nồng nặc mùi xi măng cùng gạch sỏi do vừa mới xây,leo thang vượt hơn tầmg cuối cùng cũng lên tới phía trên tầng thượng.

Mượn nhờ ánh trăng Mễ Lạc Tranh thấy rõ bóng lưng nam nhân đang thu gối,co ro ôm mình ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy trăng sao.

Mễ Lạc Tranh sắp khóc đến nơi nhưng cố nén,hít thật sâu bình tĩnh gọi "Quân Mạc là anh phải không?"

Nghe thanh âm bóng người kia bỗng giật nhẹ một cái,chậm chạp quay đầu trên khuôn mặt bất động thanh sắc vô cảm nhìn chằm chằm cậu.

Mím chặt môi trong lòng giật thót vừa mới tiến lên vài bước thì y đột nhiên thay đổi,ánh mắt thực như dao găm sắc nhọn phóng tới trên cổ khiến cậu rùng mình.

Y hung tợn cau mày nhìn,lúc này lại đột nhiên đứng dậy nghiến răng ngữ khí trầm thấp nói "Cút! cậu cút đi! ai cũng đừng hòng tới đây khinh thường tôi! "

Mễ Lạc Tranh giống như không nghe thấy gì,chân vẫn cứ tiếp tục tiến lên và lần này nam nhân lửa giận bùng nổ,y nở nụ cười trầm thấp bay vút tới một cái bóp chặt cổ cậu giơ lên cao "Tới đây làm gì?xem tôi thảm hại thế nào để chê cười chế nhạo tôi đúng không?"

Hiểu rõ y đã tức giận lên tới đỉnh điểm,việc cấp bách nhất hiện tại chính là xoa dịu phần tâm trạng ấy,lực đạo trên tay y rất lớn khiến cậu đau hô hấp cũng dần trở nên khó khăn,khẽ lắc đầu nghẹn ngào nói "Không! em tới đây là để xem anh đưa anh! về nhà! "

"Hừ--nhà?bản toạ làm gì có nhà?Sở Quân Mạc làm gì có nhà?cả thế gian này ai cũng chán ghét khinh thường ta! Sở Quân Mạc này không giết người,không làm gì sai tại sao ai cũng xa lánh đề phòng?thậm chí kể cả ngươi! cũng đều khinh thường bản toạ đúng không?" ngữ khí trầm thấp nghiến răng đáp.

Lời vừa dứt thì trên bàn tay đột nhiên truyền tới cảm giác nóng bỏng,thiếu niên hai mắt đẫm lệ khóc nấc không ngừng lắc đầu nói "Không phải như vậy mà! em không có khinh thường anh! xin lỗi! thành thật xin lỗi anh! "

Như bị lời nói của cậu đã động khiến y toàn thân run rẩy buông lỏng lực đạo,Mễ Lạc Tranh từ trên cao té xuống đã vội chống tay đứng dậy ôm chầm lấy anh,nhưng Sở Quân Mạc lại lần nữa lạnh lùng hất ra đẩy mạnh một cái,xoay lưng về phía Mễ Lạc Tranh ngữ khí hơi run rẫy "Trở về nhà của cậu đi! từ nay về sau đừng bao giờ quan tâm tới tôi nữa! "

Mễ Lạc Tranh bị đáp án chối bỏ này doạ đến sắc mặt trắng bệch,từ trước tới nay y nào có như thế?nhưng nếu đã quyết tâm thì chắc chắn sẽ làm! chẳng lẻ kiếp này cứ thế chia tay bỏ qua nhau sao?Không!!không được!!chuyện này tuyệt đối không thể kết thúc như vậy được!!

Từng câu từng chữ y thốt ra đều khiến trái tim cậu co thắt đau đến rỉ máu,cảm giác khó thở ấm ức lan tràn khắp cơ thể,đau hơn rất nhiều so với cái bóp cổ khi nãy của y.

Cậu xiết chặt tay bất lực khóc "Em đã nói rồi! em chưa bao giờ khinh thường anh! em cũng chẳng phải tới đây chế nhạo chê cười anh! em tới là để đón anh cùng nhau về nhà! "

Y vẫn quay lưng không thèm để y làm tim cậu càng đau hơn,khóc đến mức cổ họng khàn đặc nghẹn ngào nói "Sở Quân Mạc xin hãy cho em một cơ hội đi được không?! để em chứng minh cho anh thấy em không giống họ! là thật lòng yêu thương trân trọng anh! được không?"

Y không trả lời chỉ là quay lại,dùng ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn chằm chằm cậu,Mễ Lạc Tranh chẳng hề sợ hãi đối mắt y,hồi lâu Sở Quân Mạc mới lần nữa lên tiếng hỏi "Tại sao?! cậu thích tôi ở điểm nào chứ?! trong khi tất cả bọn họ ai cũng sợ hãi chán ghét tôi?"

Đáp lại y là một cái ôm chầm xiết chặt,Mễ Lạc Tranh lấy tay y áp lên má mình nhìn y cười mỉm nói "Vì cái gì phải sợ anh chứ?không cần phải để ý đến thiên hạ nghĩ gì đâu?! chỉ cần biết cho dù cả thế gian có ghét bỏ anh thì em vĩnh viễn đều sẽ đứng về phía anh!.

không cần lí do gì cả.

.

".

Truyện Bách Hợp

"Vậy nên Quân Mạc! tin tưởng em lần này được không?"

Không khí đột nhiên trở nên ái muội an tĩnh lạ thường,Sở Quân Mạc ánh mắt giãy dụa nhìn cậu chằm chằm,khoé môi run rẫy chẳng thể nào thốt lên lời nổi điều này là sự thật sao?trên đời này thật sự có người bằng lòng yêu thương y sao?

"Nhưng! tôi không biết làm gì cả! tôi! "

"Không vấn đề gì,Sở Quân Mạc em nuôi anh!".

Truyện Chữ Hay