[Kí chủ ngươi từ chổ ta hoán đổi viên dụ thi chính là vì mục đích này?để Khổng Tiểu Điệp liên tục bị zombie truy sát đúng không?]
"Phải nha,nhưng ta thấy trừng phạt vậy vẫn qúa mức nhẹ nhàng dễ dãi,nó chẳng bằng một phần vạn đau đớn tủi nhục so với những thứ nguyên chủ từng phải chịu!" nghe hệ thống hỏi Mễ Lạc Tranh không chút do dự hào sảng đáp,mới nhiêu đó đã ăn nhằm gì?cái cậu muốn chính là cô ta triệt để thân bại danh liệt biến thành phế nhân kia,chỉ có như vậy mới thoả mãn được mối hận trong lòng Khổng Vân Trình.
Sả nước rửa rồi lau khô mặt mũi,ngoái đầu nhìn ra ngoài trời trông thấy thời tiết vẫn tối đăm liền bất giác nhíu mày,bĩu môi khó chịu than"Xấu như vậy làm sao đi cắm trại đây?"
[Cắm trại gì nữa hả??kí chủ của tôi ơi hiện tại chính là trong thời mạt thế!!! là mạt thế a???]nó thật sự chịu hết nổi vị mặt trời con này rồi,rốt cuộc có biết suy nghĩ hay không vậy?mạt thế là nơi để cậu vui chơi đùa giỡn sao?
"Thì?"
Hệ thống thấy cậu biểu hiện thờ ơ thì nội tâm càng thêm lo lắng sợ hãi,đồng ý cậu rất lợi hại lại có gia thế dựa khủng nhưng zombie cũng kém đi nơi nào,theo thời gian ngày càng tiến hoá về bề ngoài lẫn thể chất khiến chúng trở nên thông minh và mạnh mẽ hơn,qúa mức tự tin khinh địch lại không hay[Kí chủ à tôi nghĩ cậu nên cẩn thận đề phòng vẫn hơn.
]
Đến nước này Mễ Lạc Tranh thật sự dở khóc dở cười trước lời khuyên nhiều chuyện của hệ thống,sợ nó mở miệng nói thêm đành cười khẩy gật đầu đáp ứng,nhưng hứa thì hứa vậy thôi chứ thực hiện hay không ai biết đâu à??
Lê chân ra ngoài thấy y vẫn đang ngủ say thì nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường,giơ tay vuốt ve gò má phấn nộn trắng hồng,mềm mại cảm giác đặc biệt tốt nhưng chỉ cần hai hay ba năm nữa thôi sẽ hoàn toàn biến mất,khi ấy còn đâu vẻ ngây thơ trà xanh này nữa?
Thà ngoan ngoãn ngủ vậy còn có thời gian rảnh,chứ hể y thức là hoá bạch tuộc bám chặt lên người cậu không chịu buông tay,mà chẳng biết dạo này y bị sao nữa lúc nào mặt cũng hằm hằm khó chịu hệt như bị ai quỵt nợ vậy.
Nhất là lúc có nam nhân khác yêu cầu vẻ ngoài thanh tú chút đến gần cậu thôi là! hết trừng liếc người ta lại quay sang giận dỗi cậu,tính trẻ con cố chấp rất lớn gặp người thường sớm đã từ bỏ nhưng cậu thì không,ai bảo tên khó ưa này lại chính là lão công tương lai của cậu đâu?
Nghiệp quật là vậy không chịu cũng phải chịu nha!!!
Khoé môi nở nụ cười nhạt,bàn tay nhẹ vuốt tới sóng mũi thì thiếu niên trên giường bất nghờ mở mắt trừng cậu,thần sắc ảm đạm thâm trầm trùng xuống.
"! " nữa rồi,lại bắt đầu nữa rồi đó!
Nhưng bấy nhiêu đã muốn khiến cậu chán ghét??ha đùa gì thế??tên nhóc này xem ra bình yên lâu qúa khiến nó quên đi trận dạy dỗ hôm bữa rồi đi??
"Làm sao?muốn gì hả??ai cho cậu trừng mắt nhìn tôi bộ đang khinh tôi đấy à??"Mễ Lạc Tranh giả vờ tức giận mắng,đồng thời âm thầm suy nghĩ với cái điệu bộ lạnh lùng câm nín kia chắc chắn Bắc Đường Tuyết phiên bản cục súc rồi,bởi tiểu Tuyết nhà cậu là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện,tuyệt đối sẽ không bao giờ trừng mắt bố láo thế này.
Nhưng nào nghờ tên kia chẳng những không sợ ngược lại càng thêm hổn láo,nhanh chóng cuốn chăn xoay vòng che kín người chỉ để hở hai con mắt,trông bộ dáng y lúc này hệt như con sâu chuẩn bị phá kén thành bướm vậy,mặc kệ thái độ thế nào thì vẻ ngoài vẫn cứ đáng yêu vô bờ khiến cậu không đành lòng nổi giận phát cáu.
Bắc Đường Tuyết nhìn cậu trong lòng càng thêm khịt mũi khinh thường,lần trước giảng hoà sợ là thật nhưng do chẳng kịp phòng bị còn bây giờ thì không,y và tên ngốc thuộc một thể,y đau hắn cũng sẽ đau.
Trãi qua thời gian dài này y tổng kết được sự quan tâm của Khổng Vân Trình với tên ngốc này rất không bình thường,bởi làm gì có ai chăm cho đối phương từ miếng cơm manh áo đến tận giấc ngủ chưa?
Chỉ có bậc làm cha mẹ mới quan tâm con cái như vậy,thế nên y chắc chắn rằng Khổng Vân Trình đang âm mưu làm nghĩa phụ mình!!!
Hư nghĩ thì dễ lắm! chỉ cần y còn sống trên thế gian này anh ta đừng hòng được như ý muốn,chuyện làm nghĩa phụ của y trừ phi bước qua sác y đã rồi tính,hạng người biến thái lợi dụng sờ mó như anh ta ngoại trừ tên đần mít ướt kia chứ y mới không thèm thích đâu! cảm giác kì lạ đó chắc chắn do hắn ảnh hưởng!!
Tên biến thái đó hắn! hắn thật sự rất xinh đẹp nhưng đừng hòng lung lay được y,muốn đánh muốn giết gì tới đây đi y sẵn sàng rồi,lần này nhất quyết sẽ không chịu thua mất mặt như lần trước nữa!!!
"Thôi cho anh xin lỗi mà,để anh xuống bếp làm món cháo cá em yêu thích nhé?"thanh âm ngữ điệu mềm ngọt khi nói như mang theo vài tia làm nũng mịt mờ.
"!.
"
"Vẫn không thích à,vậy thêm sườn sào chua ngọt nha?"
"!.
"
Trùng hợp lúc này bụng nhỏ của y vừa vặn phối hợp vang lên,sở bất đắc dĩ đành biệt khuất cắn răng theo hắn chứ biết sao bây giờ?đỏ mặt xấu hổ cúi thấp đầu mà vân vê vạt áo thun mỏng,tất cả chỉ vì no bụng vì mạng sống nên y mới nghe lời hắn thôi,đúng!!nhất định là như vậy rồi!!
Mặc kệ vì lý do gì nhưng cậu làm vậy khiến y chẳng tài nào sinh khí nổi,thậm chí đến mở miệng mắng cũng không dám!
- ---------------
Trong căn phòng bốn bế kín mít nơi cất chứa đầy đủ thiết bị và máy móc hiện đại,các nhãn chai lọ hoá chất xếp ngăn nắp trên kệ,lấy tông chủ đạo là màu trắng xám thậm chí ngay cả đèn cũng là dạng huỳnh quang,nơi này chính là phòng nghiên cứu trực thuộc căn cứ Nghiêm gia do Nghiêm Lục Quân dẫn đầu.
Mặc kệ đám người bảo vệ lo lắng hay hối thúc ở ngoài hắn vẫn như cũ nhốt mình bên trong,phần lớn mục đích là vì nghiên cứu chế ra vaccine còn lại là vì tìm việc khiến cho bản thân trở nên bận rộn,để giết thời gian,để quên đi đoạn tình cảm đơn phương sớm định không có kết cục tốt kia.
Từ trước tới nay hắn luôn tự hào bản thân là người thông minh lí trí,dám chơi dám chịu,thành tích học tập xuất sắc dẫn đầu toàn trường đến khi thi lên đại học chính là toàn nước trạng nguyên.
Trưởng thành sớm chưa bao giờ để ba mẹ phải lo lắng về bất cứ vấn đề gì,hắn nghĩ có lẽ do bản trước nay suôi chèo mát mái nên mới vậy?
Vừa gặp tổn thương kích thích liền chịu không nổi mà đau lòng! là vậy nhưng trong đoạn tình duyên ngắn ngủi này cả hai người ai cũng không sai,hoặc nếu có là do hắn kiên trì cố chấp xin cậu cho cơ hội đi?nếu đã không yêu thì cho dù cố gắng bao lâu bỏ ra nhiều thứ thì sao chứ?chung quy tóm lại là vật dư thừa chẳng ai tha thiết mong muốn mà thôi.
Bản thân nếu đã sớm biết,sớm hiểu việc này thì giờ có phải tốt hơn rồi không?
Vả lại Nghiêm Lục Quân hắn tuyệt cũng không phải hạng không biết điều,cậu nếu đã trả lời rõ ràng như vậy hắn liền thôi,bởi dù sao đã cố gắng hết sức lỗi cũng đâu phải tại ai?chỉ trách họ có duyên không phận đi!
Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu,hắn ngồi xuống ghế nghĩ ngơi chốc lát rồi dùng bộ đàm liên hệ với bên ngoài "Giáo sư Triệu vaccine đã qua hoàn thành bước đầu tiên rồi,ông mau gọi cha tôi và các vị thúc bá xuống nghiệm thu đi.
"
"Thật sự?ý cậu là loại vaccine kháng virus zombie lúc trước vẫn đang nghiên cứu sao?"ngữ điệu ẩn chứa nghi hoặc cùng kinh ngạc khôn nguôi,nữa tin nữa nghờ vào những gì bản thân vừa nghe.
"Đúng vậy"
"Vậy thật tốt qúa!!tôi sẽ ngay lập tức đi gặp mọi người!!!"
Chưa tới phút thời gian thì toàn bộ căn cứ cao tầng đã xuất hiện tại phòng thí nghiệm,dĩ nhiên trước khi vào đều phải mặc đồ bảo hộ bao bọc kín mít rồi.
Nghiêm Lục Quân thần sắc nhàn nhạt đảo quanh tất cả một vòng,nhìn họ khẽ gật đầu một cái rồi đeo lên găng tay bó chuyên dụng,nhanh chóng cho tay vào trong rương đồ lấy ra một ống thủy tinh hình trụ dài,bên trong có chứa chất lỏng màu lam nhạt.
Sau đó cầm thêm kẹp tới,mở nắp ống chắt ra một ít,toàn bộ qúa trình nước chảy mây trôi vô cùng thông thuận tự nhiên.
Một ít chất lỏng chiết ra đó được hắn đun sôi bằng đèn cồn nhỏ,đợi bốc hơi không sai biệt lắm lại đổ thêm chút ít chất lỏng,tiếp tục đun nhưng khác biệt lần này sản phẩm ra lại chính là màu trắng trong như nước cất.
Đám người đứng cạnh mặc dù chỉ nhìn nhưng tâm trạng ai nấy đều như mành treo trước gió,sốt ruột lo lắng nhìn chằm chằm động tác của Nghiêm Lục Quân,lần này thành nếu như thật sự thành công thì nhân loại về sau sẽ không lo bị nhiễm hoá thành zombie nữa.
Dưới áp lực lớn hắn như chẳng hề để ý,động tác liền mạch lấy ra chất lỏng kia cho vào súng ống kim tiêm đặc biệt,dạng này khi bắn ra không phải đạn mà chính là vaccine ở cự li xa vẫn có thể.
Thấy hắn dừng lại đám người lúc này mới ttiệt để thở phào nhẹ nhõm,cũng may là thành công rồi duy chỉ sót thí nghiệm cuối cùng là tìm người đang nhiễm hoá zombie tiêm thử mà thôi.
"Ai sao ngươi có thể giỏi như vậy chứ?"
"Một thân một mình thành công nghiên cứu,đến cả ta cũng cảm thấy hổ thẹn a!!"
"Hổ phụ sinh hổ tử qủa không sai mà!"
Đám người réo rắt càng nghĩ càng vui,đến nổi nụ cười toe toét trên mặt như muốn biến bản thân thành đoàn hoa cúc tươi rói vậy,nếu như không e ngại dị năng thì họ đã sớm nhào lên ôm hôn thắm thiết rồi.
"Cần gì khách sáo như vậy đâu,giúp nhân loại cũng chính là giúp bản thân thôi"đứng trước biển ngập lời khen nhưng không hề thất thố,cười nhạt đáp trả rồi lại trở về bộ dáng lạnh nhạt vô cảm như trước.
- ---------------
Thời gian thấm thoát chớp mắt mạt thế đã diễn ra tròn năm,trong khoảng thời gian này xã hội triệt để biến mới dẫn đến con người cũng theo đó thay đổi thật lớn,chết rất nhiều người tử thương vô số và zombie tràn ngập khắp nơi,đói khổ miên man không sao kể xiết.
Với những người không có năng lực là thực tế tàn khốc,mỗi ngày trãi qua đối họ đều giống như địa ngục trần gian vậy.
Ai mạnh thì càng mạnh,ai yếu thì đã sớm bị zombie gặm cắn đến xương cũng không còn,dị năng giả xuất hiện căn cứ nhỏ lẻ mọc lên như nấm rừng sau mưa,nhưng lớn và phát triển nhất theo thứ tự là Long Sinh,Nghiêm Thị và Liễu gia.
Vào ba năm trước cả ba hợp lực tuyên bố đã thành công chế tạo vaccine ngừa kháng virus,khỏi phải nói cũng đủ hiểu nó được hoan nghênh chào đón tới mức nào,dấy lên hi vọng mong ước mãnh liệt trở về thời bình năm xưa.
Một người chữa trị thành công liền dẫn tiếp sau đó,ngày càng nhiều người sức khoẻ khôi phục,nhưng nếu tứ cố vô thân hoặc sảy ra chuyện ngoài ý muốn hoá thành zombie thì chịu,số lượng zombie đại lượng suy giảm trở nên ít ỏi,hiện tại tất cả căn cứ đều đã triệt để mở rộng họ không ra ngoài zombie trừ hét cũng chẳng thể làm thêm được gì.
Hoặc có thể nói ở trong căn cứ cuộc sống đã khôi phục bình thường hơn %,có pháp luật không cho phép dị năng giả tàn sát thường dân rồi còn nhiều thứ khác nữa.
Ở trong một tiệm váy cưới phong cách cổ xưa,Nghiêm Lục Quân khoanh chân ngồi trên ghế sofa cố gắng bày ra vẻ mặt thưởng thức nghiêm túc,nhưng trong mắt bao hàm sủng nịnh chăm chú nhìn người phụ nữ bản thân yêu thương đang thử váy cưới.
Chiếc váy phong cách cổ trang truyền thống thiết kế đẹp đẽ tinh mĩ,cố gái dường như rất thích mà cầm làn váy hớn hở xoay vòng nhìn ngắm bản thân trong gương,trên mặt ý cười nồng hậu minh chứng cho việc nàng hiện tại đang cực kì vui vẻ hạnh phúc.
Bất giác nàng quay người lại hài lòng cười nhìn hắn hỏi "Lục Quân anh thấy em mặc nó thế nào?hợp không?đẹp mắt không?"
"Đẹp lắm! chỉ cần người mặc nó là em thì với anh tất cả đều đẹp.
"
"Anh này miệng sao lại ngọt như thế chứ?" Liễu Vy Hoa bị hống đến đỏ mặt xẩu hổ mà cắn môi hờn dỗi trừng hắn.
Hai người cứ thế vui vẻ chọc ngoáy qua lại khiến hắn hồi tưởng về khoảng thời gian bắt đầu kia,ba năm trước khi vẫn đang trong chiến dịch chuẩn bị tuyên truyền vaccine hắn gặp được nàng,là người con gái tính cách kiêu ngạo cứng rắn nhất anh từng biết.
Cứ thế ngày ngày bên nhau giúp đỡ rồi thích lúc nào không hay,mọi thứ đồng điệu hợp cạ về sở thích tài năng lẫn thiên phú gia thế.
Thôi hồi tưởng trở lại nhìn ngắm nàng đang vui vẻ lựa chọn váy cưới,nhẫn nại chờ bởi vì nàng thử rất nhiều,nhưng hắn không hề cảm thấy bực bội hay mở miệng hối thúc nàng,thử hỏi trên thế gian này có nào hạnh phúc bằng việc nhìn ngắm người thương mặc thử váy cưới chứ?
- ---------------
Hôn lễ của họ được tổ chức ngoài trời,toàn bộ quan khách khi thấy khi thấy cô dâu chú rể khoác tay nhau đi tới đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay chúc mừng.
Quan khách không có qúa nhiều,đại đa số đều là toàn bộ cao tầng của cả ba căn cứ,số ít còn lại là đám bạn bè cùng thuộc hạ cực kì thân thiết mà thôi.
Dưới tiếng nhạc du dương trầm bổng và trước sự chứng kiến của tất cả mọi người,tuyên thệ nghe theo cha sứ trao nhẫn cho nhau và kết thúc bằng nụ hôn ngọt ngào ấm áp.
Buổi lễ khép lại toàn bộ quan khách đươc di chuyển sang nhà hàng ngoài trời bên cạnh dùng cơm,bàn trưởng bối dòng họ rất lớn ngồi trước tiên là cha mẹ cô dâu chú rể và xếp sau quanh đó mới tới lượt bạn bè thân thiết.
Bầu không khí ồn ào náo nhiệt,duy chỉ có tân nương Liễu Vy Hoa vẫn đang trông mong dõi mắt nhìn về phía xa xa ngoài kia,bất chợt nàng quay đầu lại ghé sát tai hắn hỏi "Chồng à thằng nhóc họ Bắc kia vẫn chưa xin lỗi được Vân Trình à?giận nhau lâu như vậy rồi,ban nãy còn em thấy tên nhóc kia còn lôi kéo Vân Trình về trước nữa,liệu có sảy ra chuyện gì không anh?"
"Yên tâm đi,em còn không hiểu Vân Trình sao?cẩn thận như thế thì sảy ra chuyện gì được chứ?" Nghiêm Lục Quân cười tươi nắm tay vợ mình rồi nhỏ giọng an ủi,chỉ là nơi đáy mắt chợt loé qua vẻ giảo hoạt không tên,có trời mới biết tên tiểu tử họ Bắc kia đêm qua vừa thỉnh giáo hắn những gì đi??
Thêm vào lọ "thần dược tình yêu" được hắn điều chế riêng cho nữa,lần này chắc chắn sẽ khiến Khổng Vân Trình ngoan ngoãn gọi y một tiếng ba ba rồi
(chap tiếp theo:phiên ngoại +).