Không thể nói thật.
Mộ Ngôn cong cong mi mắt, khiến mình thoạt nhìn vô cùng ôn hòa.
"Thật ra mà nói, tôi cho rằng đây là một loại phương thức tôi bày tỏ tình cảm của mình."
"Yêu hắn thì phải đánh hắn một trận." Mộ Ngôn nghiêm trang nói, "Đương nhiên, cực hạn trong trò chơi."
Phóng viên: "......"
"Phốc!"
Trong phòng game, các đồng đội thiếu chút nữa không phun ra một ngụm nước ngọt.
Mọi người ánh mắt, động tác nhất trí đặt lên người Lâm Dịch.
Lâm Dịch thân hình thiên gầy, so với thanh niên bình thường mà nói, có vẻ nhu nhược hơn một chút.
Trừ bỏ thân hình trông có vẻ tay trói gà không chặt ra.
Da thịt lại mỏng manh, làn da so với nữ sinh còn muốn đẹp hơn nữa.
Vì thế, có một người tìm đường chết sáp lên hỏi Lâm Dịch, "Lão đại, tẩu tử ngày thường có hay gia bạo không?"
Lâm Dịch liếc sang người bên cạnh, anh vành tai còn hơi đỏ, nhưng lý trí vẫn nói cho anh biết, cô ta đang nói dối.
"Lăn."
Đồng đội hậm hực sờ sờ mũi mình, lượng tin tức này có hơi lớn.
Một đêm phất nhanh có cảm giác như thế nào?
Chúa tể hệ thống hỏi Mộ Ngôn như vậy.
Ai biết Mộ Ngôn chỉ nhàn nhạt nói, "Cảm giác bình thương."
Chúa tể hệ thống: 【??? 】
Chỉ với số tiền Mộ Ngôn làm phần mềm này, đã đủ cho cô ở vị diện này ăn không ngồi rồi suốt một đời cái dạng đó.
Nhưng mà, rất nhanh chúa tể hệ thống liền hiểu tại sao Mộ Ngôn tâm trạng bình thường rồi.
Bởi vì, cô đem số tiền đó, gởi hết, không chừa lại một đồng cho Lâm Dịch.
Chúa tể hệ thống: 【......】
Đã từng kêu cô đối xử tử tế với Bertha một chút, cũng không thấy cô có bao nhiêu tốt với Bertha.
Hiện tại Lâm Dịch vẫn là Bertha như cũ, nhưng mà đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.
Lúc này Lâm Dịch đang muốn từ phòng game trở về, điện thoại nhận được tin nhắn.
Anh đầu tiên là nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt khựng lại.
Nhìn chằm chằm số tiền trên trời trong màn hình di động thật lâu.
Phun ra một từ, có vẻ như không quá thích hợp để từ miệng anh phun ra.
"Fck."
Lâm Dịch đứng yên tại chỗ, nhìn tin nhắn trong di động ——
Xin chào, tài khoản của ngài tổng cộng đã gởi vào ...
Mặt sau con số Lâm Dịch có chút không đếm nổi nữa.
Lâm Dịch hít sâu hít sâu, sau đó gọi điện thoại cho Mộ Ngôn.
Mấy ngày nay không thấy được mặt mũi, nhưng mà anh biết Mộ Ngôn lúc khuya sẽ trở về.
Hai người hiện tại còn chưa ở chung, Lâm Dịch biết Mộ Ngôn sẽ trở về, cũng nhờ bữa sáng ấm áp ở trên bàn.
Mộ Ngôn có chìa khóa nhà Lâm Dịch, đương nhiên nếu đổi lại trước kia, Mộ Ngôn sẽ không chưa trải qua Lâm Dịch cho phép đã tiến vào nhà anh.
Nhưng, sau khi xác định quan hệ thì không giống nữa.
Bên kia thực nhanh liền chuyển được cuộc gọi.
"Alo? Ở đâu đó?"
Giọng nói có vẻ thản nhiên vang lên, làm Lâm Dịch ngây người ra một lúc.
Anh cầm ra di động, nhìn vào phần thông tin tên người gọi.
Mặt trên viết là ba chữ Mộng Trạch Ưu.
Lâm Dịch trầm mặc một hồi lâu, sau đó nhàn nhạt trả lời, "Xin lỗi, gọi nhầm số."
Sau đó đô một tiếng liền cúp máy.
Mộ Ngôn bên kia: "......"
Chơi cái trò gì vậy?
Mộ Ngôn lúc này đang trên đường đi đến phòng game của Lâm Dịch, mắt nhìn điện thoại bị cúp máy. Cũng không nghĩ ngợi nhiều, cất điện thoại di động lại.
Lâm Dịch còn đứng ở trước cửa phòng game, vốn định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên thẻ thu được một bút tiền cả con số cũng không đếm xuể bao nhiêu con trong đó.
Khiến cho đại não của Lâm Dịch chết máy một hồi lâu.
Anh tuy rằng mặt ngoài biểu tình trông có vẻ nhàn nhạt.
Nhưng vẫn ngăn không được trong đầu đang suy nghĩ miên man.
Mộ Ngôn xuất hiện quá hấp tấp, cứ như thế cường ngạnh chen vào cuộc sống của anh.
Lâm Dịch lười, không đi cự tuyệt, có thái độ cam chịu.
Anh thậm chí còn có chút thói quen.
Lúc cùng với Mộ Ngôn ở chung, ngẫu nhiên sẽ có khi tâm động.
Nhưng loại tim đập nhanh này rất nhanh sẽ bị áp xuống.
Nhưng mà...
Lâm Dịch đứng yên tại chỗ thật lâu, màn hình khắp đầu đều là ——
Anh hình như, có lẽ là, bị bao dưỡng???