Trên xe không có bao nhiêu người, Mộ Ngôn thấy được thiếu niên mặc giáo phục màu lam ngồi trong một góc.
Thiếu niên cúi đầu, trong tai đeo tai nghe, một bên nhìn ngoài cửa sổ.
Nhận thấy được tầm mắt của Mộ Ngôn, thiếu niên nhìn lại đây.
Ánh hoàng hôn chiếu lên sườn mặt hắn, có vẻ thanh tuyển lại vô cùng nhu hòa, Mộ Ngôn hơi dừng, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa xe, cửa đóng lại.
Cô đối diện cùng Lục Dã, bất quá một giây đồng hồ, thiếu niên cười nhạo một tiếng, sau đó dịch chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Mộ Ngôn tìm một chỗ cách hắn không xa ngồi xuống, trầm mặc không nói gì.
【 ký chủ, cô không đi chào hỏi tiểu khả ái nhà cô một chút sao? 】
Không khí này có điểm quỷ dị.
Mộ Ngôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn đến Tống Lam ở bên ngoài ngồi lên một chiếc xe máy khốc huyễn, phía sau chở An Duyệt đang lôi kéo quần áo hắn.
An Duyệt trên mặt mang theo vẻ khẩn trương, tay nhỏ lôi kéo quần áo Tống Lam, thanh âm nhỏ nhỏ nhược nhược, "Đi chậm một chút."
Nhưng mà, thanh âm này bị gió thổi đạm, thiếu niên khinh cuồng, hướng về phía Lục Dã ngồi phía bên kia nhướng mày, đưa ra một cái khẩu hình:
"Đi trước."
Lục Dã di chuyển tầm mắt, không hề nhìn bên ngoài cửa sổ, xem như trả lời.
Không khí giữa Tống Lam cùng An Duyệt này, rất có một loại cảm giác quen thuộc "ta muốn mang ngươi đi lãng mạn ở Thổ Nhĩ Kỳ".
Mộ Ngôn quay đầu nhìn qua, thanh âm bình đạm vô cùng, "Vì cái gì muốn đi."
Không triền người, còn rất cao lãnh.
Như vậy khá tốt.
【 cô không đi, nhưng cũng sẽ không để người đi mất. 】
"Lại nói."
Vì thế, chúa tể hệ thống liền nhìn thấy Mộ Ngôn đi theo Lục Dã xuống xe cách chỗ đó không xa.
【.. 】
Nguyên lai ký chủ cô có thói quen làm loại sự tình theo dõi này.
Thiếu niên thân hình cao dài, giáo phục lười biếng treo ở trên người, một tay đút túi, chân dài sải bước thật xa.
Mà Mộ Ngôn chậm rãi đi theo phía sau Lục Dã, biểu tình tự nhiên bình đạm, dường như cô không phải là đi theo phía sau Lục Dã, mà giống như là chính mình đang đi về nhà.
Nếu không phải chúa tể hệ thống biết nhà Thời Nhiễm căn bản không phải là dừng ở cái trạm này, thiếu chút nữa đã tin Mộ Ngôn.
Đối với việc này, Mộ Ngôn chỉ là đạm đạm cười.
Sau khi nhìn thấy Lục Dã về tới nhà, Mộ Ngôn mới lại lần nữa chờ xe.
Chúa tể hệ thống nhìn thao tác này của Mộ Ngôn, thật sự không hiểu được.
Muốn đi theo người ta về nhà, lại không nghĩ người ta quấn lấy nàng.
Làm len sợi a.
Đương nhiên, nhiệm vụ của nó lại không phải là tác hợp ký chủ yêu đương, vì thế chúa tể hệ thống chỉ là ngẫu nhiên phun tào vài câu.
Mấy ngày nay, Mộ Ngôn trôi qua đến bình tĩnh.
Đương nhiên, trừ bỏ việc luôn bị chặn đường cướp vở bài tập ra.
Sau tiết tự học buổi tối, Mộ Ngôn sâu kín nhìn thoáng qua mấy cái thanh niên lêu lổng đứng ở trước mặt chính mình.
"Tiểu cô nương, thức thời ngoan ngoãn đem vở bài tập giao ra đây."
Lão đại cầm đầu vươn một bàn tay, khấu khấu mũi, nghiêng nghiêng đầu, một con mắt liếc nhìn về phía Mộ Ngôn, "Nghe nói cô em thành tích khá tốt, học bá a, vở bài tập có phải hay không cùng đáp án tiêu chuẩn cũng không sai biệt lắm a."
Mộ Ngôn nhìn mấy người, trầm mặc một lát, cười như không cười nói câu, "Mấy người có thể lấy đáp án ra nhìn xem?"
"Được rồi được rồi, mau giao vở bài tập ra đây, đừng ép tao phải động thủ."
Lão đại đôi mắt âm lệ, siêu hung rống lên đối với Mộ Ngôn một câu.
Vừa dứt lời, trong tay liền nhiều thêm vài quyển vở bài tập.
Nặng đến nỗi tay lão đại kia cũng phải nghiêng, thiếu chút nữa làm rớt, lão đại nheo nheo mắt, khóe miệng run rẩy, bài tập thật mẹ nó nhiều.
Làm học sinh thật vất vả.
Còn may hắn sớm liền ra hỗn xã hội.
Lão đại cảm thấy may mắn vỗ vỗ ngực chính mình, sau đó siêu hung làm Mộ Ngôn chạy nhanh đi.
Tiểu cô nương vân đạm phong khinh, lúc gần đi cho lão đại một cái ánh mắt ý vị mạc danh.
Nhìn đến nỗi lão đại cảm thấy trong lòng quái thấm người.