Lúc đó, hai tay Mộ Ngôn đang đút vào trong túi áo khoác đồng phục, nhìn người trên ảnh chụp.
Chỉ có thể nói, kĩ thuật photoshop của những người này là quá cường đại, Mộ Ngôn vẫn là Mộ Ngôn kia, chỉ là hình ảnh phía sau lăng kính kia, rồi sau đó là khung cảnh xung quanh, tư thế, mạnh mẽ sửa bọn cô sang khung cảnh khác, mang đến cảm giác rất khác.
Cực kỳ giống minh tinh đi diễn.
【 Kí chủ tiểu tỷ tỷ, cô còn biết nhảy nha? 】
"Nên học đều học qua." Sống lâu như vậy, nhàm chán như vậy, sinh hoạt quan trọng là làm chính mình vui vẻ một chút, biết nhiều hơn chút.
【 không, kí chủ, làm ruộng cô còn chưa có học. 】
"..."
Mộ Ngôn dừng một chút, "Đại học báo ngành nông nghiệp."
Chúa tể hệ thống không nói, cô suýt nữa thì quên.
【.. 】 không không không! Nó chỉ tới nói bừa một câu, không nghĩ tới kí chủ tiểu tỷ tỷ của nó thật đúng coi như là sự thật.
"Đó chính là Thời Nhiễm ban năm."
(P/s: Ban ở đây như kiểu tên lớp của nước mình ý)
"Nhìn không ra a, không ngờ ở trên sân khấu lại soái khí như vậy a."
"Ngầu hơn nam sinh rất nhiều."
"Mấu chốt là, còn dám solo cùng Lục gia của chúng ta a."
"Có gan có gan, nghe nói còn thắng đâu.."
Hai nữ sinh vừa nói vừa đi ngang qua bên người Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn thân thể cứng đờ, thắng..
"Tôi thắng?" Mộ Ngôn biểu tình dị thường phức tạp.
【 không có, bọn họ nói bừa, là hòa. 】
Chúa tể hệ thống mới vừa nói xong, không biết vì cái gì liền cảm thấy Mộ Ngôn giống như đang thở dài nhẹ nhõm một hơi.
【.. 】 cái tật xấu gì, còn không thể thắng được?
Mộ Ngôn đứng ở chỗ này chưa được bao lâu, liền có mấy nữ sinh mặc giáo phục lại đây tìm Mộ Ngôn.
"Thời Nhiễm, cậu như thế nào lại ở chỗ này nha, đi đi đi, chúng ta đi xem Tống Lam!"
Nói xong, Mộ Ngôn đã bị người lôi đi.
Đều là bằng hữu của Thời Nhiễm, Mộ Ngôn đi theo phía sau mấy người.
Đại hội thể thao tổ chức ở sân thể dục, vậy nên có rất nhiều người ở đó, trên đài phát ra mấy ca khúc hiện đại.
Tràn đầy hơi thở niên thiếu thanh xuân.
"Tống Lam! Tống Lam!"
"Mẹ ơi! Tống Lam như thế nào có thể soái như vậy a!"
Tống Lam chính là nam chủ thế giới này, giáo thảo.
Bình thường đều là ba người một tổ, thường xuyên mang Lục Dã cùng đi làm một vài sự tình, Lục Dã là các phương diện đều ưu tú.
Nhưng Tống Lam lại khác a, hắn không muốn học tập, chơi nhạc rock and roll, cũng có dàn nhạc của chính mình, âm nhạc, trò chơi, các loại phóng túng.
Ngày hôm qua Lục Dã bị người tính kế, vô tình bị người đẩy vào giữa sân khấu, muốn xem Lục Dã xấu mặt.
Lại không có nghĩ đến Lục Dã người này, thật đúng là chính là người toàn năng, cũng sẽ biết nhảy.
Chính là Thời Nhiễm tiểu đáng thương bị đẩy ra làm pháo hôi.
Buổi tối hôm nay, mới chân chính là tiết mục của Lục Dã cùng Tống Lam.
Đương nhiên, nhóm nhạc thuộc về nam chủ, ánh sáng tự nhiên sẽ thuộc về một mình nam chủ.
"A! Tống Lam!"
Muội tử bên cạnh thanh âm phá lệ cao, kêu khiến Mộ Ngôn đinh tai nhức óc, cả người thiếu chút nữa liền băng.
Đường chạy to như vậy, nhanh chóng có mấy thiếu niên chạy vội qua.
Tống Lam chạy nhanh nhất, bỏ rơi người ở vị trí số hai một quãng lớn.
"Tống Lam Tống Lam, Tống Lam soái nhất!"
"Ban sáu ban sáu, thiên hạ vô địch!"
"Tống Lam ban sáu, không ai có thể cản!"
"Mau! Bảo hộ tiếng của bên ta, kêu lên, Tống Lam! Tống Lam! Cố lên!"
Mộ Ngôn đứng ở trên cỏ, đôi mắt bình đạm nhìn thiếu niên từ bên người mình chạy qua.
Mà lúc này, dưới đài chủ tịch, thiếu niên ôm ngực dựa vào một cây cột màu đen bóng, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, đầu ngón thon dài tay xoa xoa giấy trong tay.
"Lục ca, chính là muội tử kia."
Tiểu đệ chỉ chỉ Mộ Ngôn đứng cách đó không xa.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, giữa trán là tóc mái thưa thớt, da thịt tuyết trắng, tay tùy ý đút ở trong túi áo đồng phục.
An tĩnh nhìn sân chạy.
Lục Dã chỉ là nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt.
Hắn cười nhạo một tiếng, đem giấy trong tay ném cho tiểu đệ, "Những người này, xem mà làm."
"Được rồi!"
"Lục ca, vậy tiệc văn nghệ tối hôm nay, vẫn đi sao?"