Thiếu niên nghiêng đầu, "Vậy sao?"
"Ân."
Một giây chưa đến, mắt thiếu niên nhoáng cái đã lạnh băng, đôi mắt hổ phách dần sâu hút.
Âm trầm quỷ quyệt.
Thiếu niên ghé sát vào Mộ Ngôn, "Nhưng mới nãy tôi thấy quản gia cười rất tươi với hai cô gái ấy đấy."
"Anh còn chưa có cười với tôi đâu."
Giọng thiếu niên trong trẻo nhưng nghe bỗng khiến người thấy rét căm căm, như bị loài rắn độc dõi theo vậy.
Mộ Ngôn bình thản nhìn lại thiếu niên, sau đó chẳng chút hoang mang, kéo thiếu niên đang treo trên người xuống.
Cứ vậy xách lên, rồi đặt thiếu niên xuống đất, "Đừng làm rộn."
Thế là, ở trong ánh mắt sa sầm của thiếu niên, cô vừa lôi vừa kéo Vưu Tư đi vào trong lâu đài.
Nhưng chưa đi bao lâu, lưng cô bị ghị xuống, một đôi chân nhoáng cái đã quấn qua hông.
Cần cổ bị đôi cánh tay lạnh lẽo câu cứng, hơi thở rét mướt phà lên cổ Mộ Ngôn, thiếu niên đầu đã gác lên vai cô.
Giọng nói thanh lãnh, "Cõng."
Chân Mộ Ngôn khựng lại, cuối cùng, sãi bước dài đi vào trong lâu đài.
Không biết có phải bởi câu nói của Quý Lan Âm ở vị diện trước hay không ——
"Ta muốn nàng bế về."
Mà ở vị diện này, Vưu Tư đủ kiểu đòi ôm, hầu như có mặt Mộ Ngôn là đều phải đu lên người Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn ưu nhã mỉm cười trong cơn biến thái: Thật hay cho cậu.
·
Mười năm này, Mộ Ngôn theo lẽ mà trở thành huyết săn.
Tất nhiên, những tấm huân chương đó, thân là con gà còn một nghèo hai trắng, lại bị Vưu Tư nửa quấn nửa nhốt, Mộ Ngôn như thế nào mà đạt được đây?
Tiền, tự nhiên là Mộ Ngôn hố đám quý tộc huyết tộc mấy năm qua mà hố được.
Huân chương, tự nhiên cũng là kiếm trở về.
Nhưng mà, chính là một con chíp bông như thế, thanh danh ở trong thế giới nhân loại, lại siêu nổi.
Tất nhiên, những việc này Vưu Tư tự nhiên đều biết.
Những năm qua, sự ỷ lại của Vưu Tư đối với Mộ Ngôn càng lúc càng quá mức.
Dĩ vãng còn mỗi ngày hút máu của Mộ Ngôn, nhưng theo thời gian trôi đi, Vưu Tư ngày càng không nỡ hút máu của Mộ Ngôn.
Vưu Tư không cảm thấy mình sẽ yêu phải một người đàn ông.
Huyết tộc vô tâm nhất.
Huống hồ đừng nói......
Vưu Tư nuốt xuống họng cái từ lãnh khốc vô tình mà hắn vừa mới gán cho Mộ Ngôn.
Thân là quản gia, Mộ Ngôn chiếu cố Vưu Tư hoàn mỹ không chê vào đâu, chẳng sai sót tí gì.
Tìm không ra chổ để trách.
Nhưng, Vưu Tư lại cảm thấy người đàn ông nhân loại này còn muốn máu lạnh hơn cả hắn. Nguyên nhân là, mấy ngày nay, cũng không biết có phải Vưu Tư đã nghĩ thông suốt chuyện gì rồi hay không, mà bắt đầu không ngừng trêu chọc Mộ Ngôn.
Thế nhưng đối phương lại thờ ơ.
Vưu Tư dán cho quản gia của mình cái mác lãnh khốc vô tình, xong rồi lại tiếp tục trêu ghẹo.
Nhưng mà, cũng chả làm được mịa gì.
Mộ Ngôn chỉnh cho Vưu Tư nằm ngay ngắn trong quan tài của cậu, rồi ưu nhã hành lễ chúc ngủ ngon, "Ngủ ngon, Vương của tôi."
Giọng anh trầm thấp, là đôi chút ấm áp còn sót lại bên trong cung điện lạnh như băng này.
Ở nơi đây, thời gian giống như thả chậm đi rất nhiều lần, quá mức thanh tĩnh.
Vưu Tư nằm trong quan tài, nghe tiếng Mộ Ngôn nói, mí mắt nặng trĩu dần, khàn khàn đáp lại, "Ngủ ngon."
Hắn vừa ngủ, nét cười trên khuôn mặt Mộ Ngôn cũng biến mất.
"Hắn hôm nay đi làm gì?" Mộ Ngôn hỏi chúa tể hệ thống.
Chúa tể hệ thống ấp úng trả lời, 【 tôi đâu biết đâu, chuyện không quan hệ đến nhiệm vụ tôi đều không...】
Nhận ra nét cười như có như không trong ánh mắt của Mộ Ngôn, chúa tể hệ thống tức thì sửa miệng.
【 chính là, luôn có điêu dân muốn soán ngôi, cái này cô hiểu đi. 】
【 không, không sao đâu, chỉ là đấu tranh nội bộ nho nhỏ trong huyết tộc thôi, tôi thấy Vưu Tư có thể giải quyết được. 】
Mộ Ngôn nga một tiếng, "Vậy thì vấn đề không lớn."
【 cô muốn làm gì? 】 chúa tể hệ thống hỏi một câu.
Chỉ thấy Mộ Ngôn chậm rì rì đáp lại, "Đi nằm nghỉ."
【......】 tôi tin cô mới có quỷ, cô cái lão nhân xấu xa.