Ở bên cạnh nữ chính có một nam chính bánh bao, Quý Lan Âm và nam chính bánh bao chơi chung, nam chính bánh bao và Quý Lan Âm có tình nghĩa huynh đệ.
Nên một hai phải giúp Quý Lan Âm trang điểm.
Sau khi xong, nam chính bánh bao dẫn Quý Lan Âm ra ngoài đi dạo.
Mà vì đó, ở dã ngoại, nam chính bánh bao gặp được nữ chính và một nam chính khác đang ở ngoài trời hì hục hì hụi.
Quý Lan Âm tự nhiên cũng thấy.
Hắn lập tức quay đầu đi, cả khuôn mặt nổi lên một rặng mây đỏ.
Kết quả, vị nam chính bánh bao bên cạnh, thế nhưng ném lại Quý Lan Âm, gia nhập vào.
Thấy hết thảy, Quý Lan Âm: "......"
Cứ việc sau khi tách khỏi Mộ Ngôn, Quý Lan Âm đã biết việc động phòng giữa phu thê không phải hai người nằm ngủ bên nhau là sẽ mang thai.
Mà cần phải làm chuyện xấu hổ, xấu hổ, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Thế là, Quý Lan Âm tò mò, bèn nhìn thêm một cái.
Nhìn một cái xong, hắn cả người đều nóng, sau đó nhận thấy không ổn, tức khắc chạy về phòng.
Mộ Ngôn: "......"
Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Quý Lan Âm, Mộ Ngôn chịu không nổi lui về sau mấy bước, cô, cô không được.
Cô chỉ một thoáng đã hiểu ra ý tứ ngầm của Quý Lan Âm.
Quả nhiên, Quý Lan Âm liền níu lấy y phục của cô, hết sức ngượng ngịu.
"Ta muốn..."
Trên mặt Mộ Ngôn đã hoảng loạn, không cần ma quỷ như vậy đi, cô làm không được đâu.
"Ta muốn..." Đôi mắt Quý Lan Âm sáng lấp lánh nhìn Mộ Ngôn, "Thê chủ, nàng hôn ta đi."
Nói xong, Quý Lan Âm còn hết sức thẹn thùng.
Hai tay hắn câu lấy cổ Mộ Ngôn, khoảng cách của hai người có chút gần.
"Ta, chúng ta thành thân đã nhiều năm, ta cũng muốn hôn."
"......" Còn không phải hôn một cái sao, dễ xử.
Mộ Ngôn thoáng thở ra nhẹ nhõm, sau đó nâng cằm hắn lên, đối với miệng Quý Lan Âm hôn một cái.
Hôn xong liền buông ra.
Đang chu môi nhắm mắt chờ, Quý Lan Âm: "......"
Mộ Ngôn vỗ vỗ hắn đầu, "Hôn rồi, đi ngủ thôi."
"......"
Nét ửng đỏ trên gương mặt Quý Lan Âm đã lặn tít, hắn mở choàng mắt, nghiến răng nhìn Mộ Ngôn.
"Ta không cần hôn cái này!" Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Mộ Ngôn đưa mắt qua nhìn hắn, đang nghi hoặc thì trong đầu truyền đến hình ảnh cô ôm nghiêng người Quý Lan Âm, hôn môi hắn.
Trong ảnh, cô đem Quý Lan Âm hôn đến cả người nhũn ra.
Mộ Ngôn: "......"
Cái này cô biết, hôn, hôn lưỡi......
Vành tai Mộ Ngôn nóng lên một cách lạ lùng, nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ nghiêm trang và bình tĩnh.
Đang tính nói gì đó, Quý Lan Âm đã thình lình nhón chân, đột kích chặn miệng Mộ Ngôn.
Tư thế hôn của hai người không chính xác.
Quý Lan Âm chu môi, dùng sức quá độ, va phải hàm của Mộ Ngôn.
Nhưng hắn cố chấp không buông Mộ Ngôn ra, hắn không biết hôn thế nào, chỉ dán môi lên môi Mộ Ngôn, cùng Mộ Ngôn mắt to trừng mắt nhỏ.
Quý Lan Âm cả người nóng ran, gương mặt ửng đỏ, hết sức mị hoặc.
Hắn có hơi trúc trắc cọ cọ môi Mộ Ngôn.
Bị cường thế đè lên cột trụ trong doanh trướng, Mộ Ngôn.
Tâm trí cô trống rỗng, đại não vẫn luôn lý trí lúc này bỗng quên vận hành, chỉ mở to mắt nhìn Quý Lan Âm.
Lông mi Quý Lan Âm rất dài, vừa cong vừa vểnh, làn da trắng như sứ, hoàn mỹ không tì vết, ai nhìn cũng muốn duỗi tay chọc lên.
Đại não Mộ Ngôn dại ra trong một chốc, rồi mới khôi phục lại lý trí.
Cô bất đắc dĩ, duỗi tay kiềm eo Quý Lan Âm, kéo sát lại người cô.
Cơ thể nóng bỏng dán lại gần thân thể mát lạnh của cô.
Mộ Ngôn duỗi tay che mắt Quý Lan Âm.
Môi Quý Lan Âm thực mềm, giống như ăn một viên kẹo vậy.
Mộ Ngôn nạy ra răng môi hắn......