Quý Lan Âm thì đứng ở bên cạnh, hai tay phủng tim, thê chủ của hắn đàn quá hay đi, còn hay hơn hắn nữa.
Tiếng đàn càng tấu càng nhanh, Thẩm Bạch cũng càng lúc càng không thể khống chế nổi sát ý trong lòng.
Cô ta chợt ngẩng phắt đầu lên, hướng Mộ Ngôn nhìn thẳng qua.
Trong mắt âm lãnh vô tận, rồi lại có vẻ cao cao tại thượng, như thể miệt thị con kiến mà nhìn Mộ Ngôn.
Cùng Thẩm Bạch trước đó giống nhau, lại có điều khác biệt.
Khác biệt là, khí tràng cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh trên người Thẩm Bạch, càng đủ hơn, cực giống một vị cường giả cư ngụ nơi tối cao.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Mộ Ngôn không còn là xa lạ và thù hận, mà là thản nhiên.
Bên này, giọng nói của chúa tể hệ thống vang lên ——
【 đinh, mảnh linh hồn đã kích hoạt. 】
Chúa tể hệ thống: 【......】 kích, kích hoạt?
Đầu ngón tay Mộ Ngôn dừng lại trên dây cầm, nét mặt bình đạm thẳng nhìn lại Thẩm Bạch.
Trong mắt Thẩm Bạch không còn có cảm tình, mắt mang vẻ miệt thị nhìn Mộ Ngôn, môi mỏng khát máu của cô ta hơi cong lên.
Làm thành khẩu hình.
"Vọng tưởng."
Đến từ mảnh linh hồn mê chi trào phúng, ký ức của Thẩm Bạch đã thức tỉnh.
Ở trong muôn vàn thế giới du đãng, sớm đã có ý thức riêng của chính mình, cô ta đại biểu cho cường đại lãnh khốc và khát máu.
Cường giả chí cao vô thượng, sẽ không cam nguyện quay về với linh hồn của Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn nhìn lại cô ta, chậc một tiếng, thật không ngoan.
Sau khi khôi phục ký ức, Thẩm Bạch không thể nghi ngờ càng cường đại, rất dễ dàng bức lui Đông Ngô.
Đại quân Bắc Nhạc dần ép sát.
Đông Ngô liên tiếp bại lui.
Quý Lan Âm kề sát vào Mộ Ngôn, "Chúng ta sẽ thua không?"
"Hẳn sẽ."
Mộ Ngôn vô cùng lý trí phân tích, dựa theo tình hình này, phải thua không thể nghi ngờ.
Thẩm Bạch, mảnh linh hồn này, có hơi bay lượn quá trớn rồi.
Tựa hồ, một chút cũng không chịu chủ hồn khống chế, bất đồng với mảnh linh hồn ở vị diện trước nhìn thấy Mộ Ngôn là sẽ sợ hãi.
Thẩm Bạch ngược lại muốn giết Mộ Ngôn.
Quý Lan Âm hơi trợn to đôi mắt, có chút sốt ruột ôm Mộ Ngôn, "Vậy hai ta chạy đi."
Quý Lan Âm đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chỉ chờ Mộ Ngôn nói một tiếng chạy.
Mi mắt Mộ Ngôn giật giật, "Không cần."
Chạy cái gì mà chạy, trận này cũng đâu phải cô đánh, muốn thua cũng là nữ chính thua.
Không phải cô.
Đích xác, nữ hoàng đã bị Thẩm Bạch ép sát từng bước một, sắp lui về trong cảnh nội rồi.
Một trận này thua thực thảm, làm Thẩm Bạch đặc biệt bay bổng.
Đánh giặc đương nhiên không phải mục đích chính trong nhiệm vụ mà chúa tể hệ thống giao.
Có một nửa số quân đội của Bắc Nhạc bị Mộ Ngôn lùa vào trong một ngọn núi.
Bị nhốt hai ba tháng sau, Mộ Ngôn đem những người này thả cả ra.
Trong ba tháng này, những người này được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, công bằng nhất.
Ba tháng, các nàng giống như muốn quên mất chính mình là chiến sĩ, mãi đến sau khi được thả ra.
Các tướng sĩ này đều hoảng hốt.
Trong một chốc không biết đi về đâu, mũi nhọn dĩ vãng giờ giống như bị dưỡng phế rồi.
Các tướng sĩ hết sức mê mang.
Khi bị cho hay các nàng yêu cầu đi đánh giặc, giúp Bắc Nhạc đánh giặc.
Các tướng sĩ đó vẻ mặt kháng cự, cuộc sống đang êm đẹp, tại sao phải đi đánh giặc?
Nhưng Mộ Ngôn đã không cung cấp địa bàn cho các nàng, các tướng sĩ này không thể nề hà, chỉ có thể quay về quốc thổ của mình.
Các tướng sĩ ngày xưa biến mất, đại bộ phần đều đã trở lại.
Nhưng mà, lần trở lại này lại mang đến tổn thương trí mạng cho Bắc Nhạc.
Ba người thành hổ.
Nhóm tướng sĩ đó sau khi trở về, bèn bốn phía tuyên dương cuộc sống của mình trong ba tháng qua.
Mới đầu còn có người không tin, nhưng mà về sau......
Càng ngày càng nhiều người đều nói như thế.
Các nàng tin.
Các bá tánh Bắc Nhạc cũng tin, nhưng mà ——
Nhắc đến đây, các tướng sĩ lại bắt đầu thở dài.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, có lẽ sẽ không được sống tiếp nữa rồi.