Sau đêm đó, Quý Lan Âm có biến hóa rõ rệt, hắn tóc đen bới lên, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Đôi mắt càng như được dòng nước trong xoa dịu, tất nhiên, Mộ Ngôn hết sức rõ ràng cô chả có làm cái gì Quý Lan Âm cả.
Thân thể Mộ Ngôn cũng chưa thể tính tốt, vẫn cần phải dùng dược để treo.
Mang khối thân thể tùy thời chờ chết, cũng mất công Quý Lan Âm có thể coi trọng cô được.
Quý Lan Âm rất ít nói chuyện nội tâm, trừ bỏ lúc hắn hoa si Mộ Ngôn, nên Mộ Ngôn cũng không đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Tất nhiên, trong lòng hắn còn một nổi bất an rằng Mộ Ngôn sẽ bỏ hắn.
Sự bất an đó cũng làm Mộ Ngôn nhận ra.
Quý Lan Âm không rõ thân phận của Mộ Ngôn, thậm chí cũng không hỏi, nữa chữ không nhắc tới.
Ngày này.
Mộ Ngôn bị sặc tỉnh, lúc tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chung quanh sương khói mịt mờ.
Khói len vào trong xoang mũi cô, cô hắt xì đến ngũ tạng lục phủ muốn tung ra.
"Khụ khụ."
Mộ Ngôn thật vất vả đi ra ngoài, thiếu điều không bị khói sặc chết.
Cô bịt miệng, nhìn khắp nơi, ánh mắt dừng hình nơi phòng bếp, gian phòng bếp hồi lâu chưa được sử dụng.
Lông mày cô giật giật, bước chân nhanh hơn một tý, đi đến phòng bếp, mùi khói càng nồng sặc người.
Làn khói dày đặc từ bên trong lan ra ngoài.
"Khụ khụ."
Mộ Ngôn phẩy phẩy muốn gần tắt thở, cau mày tìm kiếm người trong bếp.
Rốt cuộc tìm được một nhúm đen thui.
Nếu nói Quý Lan Âm lúc trước đen mỗi mặt do không rửa sạch sẽ, thì bây giờ Quý Lan Âm toàn thân trên dưới đều đen.
Trừ bỏ cặp mắt sáng lấp lánh.
"Chàng đang làm gì?" Mộ Ngôn đỡ khung cửa, khóe môi nhịn không nổi giật giật.
Người này là ma quỷ đi?
Sao xuẩn nên nổi này.
Quý Lan Âm nghe thấy tiếng Mộ Ngôn, mắt sáng rực lên, theo bản năng muốn lao về phía Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn lại ghét bỏ một ngón tay chặn trên trán hắn, cô có chút nghĩ mà sợ lui về sau mấy bước, "Đứng thẳng."
Quý Lan Âm lập tức đứng nghiêm.
Mắt chớp chớp, hai mắt rạng ngời nhìn Mộ Ngôn, "Thê chủ, nàng tỉnh rồi."
"Chàng đang làm gì?"
Mộ Ngôn nhìn nhìn trong bếp, luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát cũng không cần như thế đi.
Quý Lan Âm ra vẻ mắc cỡ cúi đầu, nhỏ tiếng nói, "Cha ta nói, gả vợ phải thay thê chủ chuẩn bị cơm sáng chiều, ở nhà giúp vợ dạy con."
Mộ Ngôn: "......" Ta sợ bị ngươi độc chết.
Nói là nói thế không sai, nhưng hai tay Quý Lan Âm lại giấu kín sau người.
Hiển nhiên, đối với trù nghệ của mình, Quý Lan Âm cũng có sự hiểu biết nhất định, hắn tuyệt đối không dám đem một mâm vật thể không rõ ràng sau lưng đưa cho Mộ Ngôn xem.
Hiểu thấu tiểu tâm tư của Quý Lan Âm, Mộ Ngôn: "......"
Cô che miệng ho vài tiếng, tay vẫy vẫy Quý Lan Âm, Quý Lan Âm do dự một lát.
Sau đó liếc Mộ Ngôn một cái, nhanh chóng ném cái mâm trong tay qua một bên, rồi làm bộ như không có gì đi đến trước mặt Mộ Ngôn.
Đôi mắt lóng lánh nhìn Mộ Ngôn, như đang chờ cô khen ngợi.
Trên gương mặt sắp đen kín tỏ vẻ, mau khen ta mau khen ta.
Mộ Ngôn mặt không cảm xúc, "Đi rửa cho sạch, không cho tới gần phòng bếp."
"Tại sao chứ?"
Mộ Ngôn cười nhẹ một tiếng, duỗi tay muốn sờ đầu Quý Lan Âm, lại phát hiện......
Sờ ra một tay dầu mỡ.
Mặt cô không đổi sắc buông tay, "Phòng bếp không thích hợp với chàng, ngoan."
Quý Lan Âm mím môi, gục đầu xuống, thật lâu sau mới rầu rĩ nói, "Có phải nàng ghét bỏ ta rồi không?"
Mộ Ngôn: "Không có."
Cô cơ hồ nhanh như bay mà nói.
Bầu không khí im lặng mất mấy giây, Quý Lan Âm bỗng ngẩng đầu, nhích lại gần, hôn lên sườn mặt Mộ Ngôn một cái.
"Thê chủ, nàng thật tốt."
Lại bị phát thẻ người tốt, Mộ Ngôn hết sức bình tĩnh, nhưng nụ cười trên gương mặt đã biến thái dần.
Lời tác giả: Gia quy chỉ có tác dụng bảo hộ nam , đôi khi sẽ làm nữ không cần quá lãnh đạm với nam .
Nhưng căn nguyên lực lượng, và cái ấn ký đó, cùng gia quy không quan hệ, mà có quan hệ tới thân phận của nam .