Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Lúc Tô Mộc bị gọi đến chỗ Tư Mệnh, nghiêng đầu nhìn Hồ Trúc Tiên Tôn đứng bên cạnh Tiên Đế.
"Tiểu Địa Tiên, chúng ta đồng bệnh tương liên." Hồ Trúc Tiên Tôn nói xong, ngửa đầu uống sạch rượu trong bầu rượu.
Hạ phàm phải chịu đựng hơn trăm năm mới có rượu như thế.
"Hồ Trúc Tiên Tôn, Phàm giới gặp lại." Tô Mộc thản nhiên nói.
Cô vì sao lại bị đưa đến Phàm giới sớm, suy nghĩ một chút liền biết chuyện gì xảy ra, Hồ Trúc Tiên Tôn lan truyền lời đồn đãi, liên lụy đến cô, ở Tiên giới cô không thể làm gì với hắn, Phàm giới có thể không giống...
Cho nên, hy vọng hắn tốt nhất đừng đụng vào mình.
Hồ Trúc: "..."
Vì sao cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
"Tiên Đế a, nói như thế nào đi nữa, ta cũng là Tiên Tôn, để Tư Mệnh cho ta một thân phận tốt, an nhàn ở Phàm giới sống hoài trăm năm quang cảnh, sớm ngày trở lại Tiên giới mới đúng..."
Hồ Trúc Tiên Tôn giãy dụa nói, hắn không biết Thanh Diệp đến tột cùng cho hắn thân phận gì, nhưng hắn biết tuyệt đối không phải là một thân phận tốt.
"Tư Mệnh, tiễn hai vị hạ phàm." Tiên Đế hạ lệnh, để Tư Mệnh đưa hai người đi.
"Vâng, Tiên Đế."
Tư Mệnh nhận được ý tứ của Tiên Đế, nói là muốn đem Hồ Trúc Tiên Tôn và một tiểu Địa Tiên đưa đến Phàm giới.
Tô Mộc là Uyên Hề Tiên Tôn phân phó qua, cho nên nàng dựa theo ý tứ của Uyên Hề Tiên Tôn, không tước đoạt trí nhớ của Tô Mộc, trực tiếp đem tu vi cả người nàng hạ thấp xuống Phàm giới, mà Uyên Hề Tiên Tôn, hạ phàm độ kiếp, tất nhiên không giống.
Việc này giao cho Tư Mệnh, Tiên Đế không hỏi qua, chỉ là trước khi đi, bảo Tư Mệnh không cần để ý tới những lời đồn nhảm kia.
Tư Mệnh chỉ coi như Tiên Đế lo lắng nàng bị nữ tử Tiên giới hâm mộ ghen tị buông lời ác, cảm tạ Tiên Đế, ngước mắt nhìn phương hướng nào đó, đáy mắt tràn đầy ngọt ngào.
Phương hướng kia, chính là phủ đệ của Thanh Diệp.
Thời điểm Tô Mộc rơi xuống đất, cực kỳ chuẩn xác rơi vào trong một rừng cây.
Tu tiên giả Phàm giới cấp bậc cao nhất chính là Đại Thừa kỳ, tu vi của Tô Mộc đúng là bị áp chế đến cấp bậc này.
Một cường giả rơi vào rừng cây, ma thú trong rừng cây cảm nhận được nguy hiểm, chạy tán loạn, trong rừng đầy bụi bặm.
Mà giờ phút này, một nử tử trong rừng mặt đầy máu, quật cường nhìn Liệt Diễm Lang trước mặt.
"Đã nói ta đánh bại ngươi, ngươi phải cùng ta khế ước." Nử tử nói xong thi triển pháp quyết khế ước, muốn cùng Liệt Diễm Lang khế ước.
Liệt Diễm Lang bị sức dẻo dai của nàng ta đánh bại, rõ ràng nhân loại thấp hơn nó một cấp bậc, vậy mà có thể đánh bại nó, trong thân thể nho nhỏ này, cất giấu năng lượng cực lớn, cùng nàng khế ước, không sai.
Đang tiếp nhận khế ước trận đánh vào thân thể, khí tức nguy hiểm từ trên trời giáng xuống, cách đó không xa!
Làm đồng tử Liệt Diễm Lang khẽ co rụt, theo bản năng đứng dậy bỏ chạy.
Lưu lại nử tử cùng khế ước trận trống rỗng kia, ngây ngốc nhìn Liệt Diễm Lang chạy trốn kia.
Cắn chặt răng, nử tử muốn đuổi theo, nhưng Liệt Diễm Lang liều mạng chạy trốn, nàng làm sao có thể đuổi kịp.
Xung quanh Tô Mộc tất cả đều là bụi bặm, dùng pháp thuật ngăn cách bụi tới, vỗ vỗ tro bụi trên người, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, phán đoán vị trí mình đang ở.
Từ túi không gian Uyên Hề Tiên Tôn lấy ra một con Thức Hồn Kiến có thể cảm ứng được khí tức linh hồn Lạc Nhan.
Thức Hồn Kiến nho nhỏ ở trong lòng bàn tay cô một mực xoay vòng, thức hồn thú chỉ có thể nhận ra phạm vi trong vòng mười km.
Một mực xoay vòng chứng tỏ nó không phân biệt được phương vị, nói cách khác Lạc Nhan ở ngoài phạm vi của cô.
【 Ký chủ, nữ chính xuất hiện. 】 Cửu Thiên Tuế nhắc nhở.
"Ngươi là ai?" Ngươi làm khế ước thú của ta sợ hãi bỏ chạy!"
Kia là nữ chính Trịnh Mạch Nhi từ trong bụi bặm chậm rãi đi vào, thấy rõ bóng người đột nhiên xuất hiện, cũng là một nử tử, thoạt nhìn cùng tuổi với nàng ta.
☆☆☆☆☆
//