Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
"Tiên Đế a, lần sau không cần lăn lộn bày ra đại thế trận như vậy, bản tôn chỉ trở về ở vài ngày." Giọng của hắn khàn khàn thanh lẫm, còn mang theo trêu tức.
Tiên Đế cúi đầu trả lời: "Vâng, Thanh Diệp Tiên Tôn."
Nói là nói như vậy, nhưng 'chiến trận' vẫn phải có, nếu không ngày nào đó tâm tình ngài ấy thay đổi, nói hắn không dẫn người nghênh đón, chẳng phải là tội lỗi của mình sao?
Cổ tay áo rộng lớn của Thanh Diệp giương lên, tầng tầng lớp lớp đẩy ra, xoay người chậm rãi đi về phía phủ đệ của mình.
"Quay về." Tiên Đế nhìn bóng lưng Thanh Diệp, mở miệng nói.
Chúng tiên không nhìn thấy gì cả: "..."
Không phải đã nói là nghênh đón Thanh Diệp Tiên Tôn ư, người còn chưa nghênh đón, như thế nào lại trở về?
Nhìn đám chúng tiên ngơ ngác, Tiên Đế lại không thể giải thích, kỳ thật Thanh Diệp Tiên Tôn đã trở lại, ngay bên kia.
Mỗi lần đều như thế, hắn nói nghênh đón, là thật sự nghênh đón, chỉ là Thanh Diệp Tiên Tôn không chịu hiện thân, chỉ để cho mình nhìn thấy, khiến cho hắn đường đường là Tiên Đế, mỗi lần đều bị chúng tiên coi như rãnh rỗi nên tìm việc mà làm.
Hắn cũng rất tuyệt vọng a, Thanh Diệp Tiên Tôn không cho bọn họ biết, mình đâu có biện pháp gì.
Bên kia Tô Mộc sau khi đưa hoa quả đi ra, đem tất cả đều thu vào đáy mắt.
【 Ký chủ, đó chính là đối tượng nhiệm vụ Thanh Diệp. 】
"Ừm." Cô đã nhìn thấy, vô cùng kinh diễm.
【 Ký chủ, ông trời trợ giúp chúng ta, đối tượng nhiệm vụ khó gặp, lại xuất hiện vào lúc này, ký chủ, đối tượng nhiệm vụ công lược của chúng ta, lần đầu gặp mặt, đầu tiên phải cho người ta một ấn tượng tốt, như vậy sẽ càng có lợi cho tiếp xúc sau này. 】
"Cái này... Thật khó để nói." Tô Mộc nói xong, nghiêng người tránh thoát một đạo công kích pháp thuật.
"Một tiểu Địa Tiên, vậy mà có thể nhìn thấy bản tôn?" Giọng nói trầm khàn xuất hiện từ phía sau Tô Mộc.
Thanh Diệp Tiên Tôn vốn còn đang tản bộ bên kia yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Tô Mộc.
Nguy hiểm đến gần mà không hay biết, Tô Mộc nhìn lại, ánh mắt đề phòng nhìn hắn.
Trong miệng Thanh Diệp còn ngậm một cọng cỏ, lúc nói chuyện cỏ theo răng hắn rung động, vứt cọng cỏ xuống, cúi đầu nhìn cô, ghét bỏ nói: "Phản ứng không tệ, chỉ là có chút chậm."
Nha đầu trước mặt này, mặt tròn mắt to, khuôn mặt trắng nõn mềm mại đến mức dường như nhéo một cái cũng có thể nặn ra nước, thoạt nhìn đặc biệt... Ngon miệng.
Đôi mắt to đen trắng rõ ràng tràn đầy đề phòng, cứ như sợ mình muốn làm gì đó với cô.
"Thực lực không đủ, làm ngài ghét bỏ." Tô Mộc thản nhiên nói.
Đứng ở trước mặt hắn, vóc dáng cô rất nhỏ, lúc nhìn lại, hai mắt vừa lúc nhìn thấy cổ áo mở rộng của hắn.
Ở cự ly gần như vậy, có thể rõ ràng nhìn thấy đường nét cơ bắp của hắn, hữu lực mà mê người.
Nhìn cô đâu ra đấy dùng khuôn mặt như vậy nói chuyện, quả thực đáng yêu, đáng yêu đến mức Thanh Diệp đưa tay muốn nhéo mặt cô một cái.
Nhìn bàn tay hắn duỗi tới, Tô Mộc theo bản năng liền phòng ngự công kích.
Công kích kia của cô trong mắt Thanh Diệp quả thực không có bao nhiêu tác dụng, Thanh Diệp vẫn như ý nguyện mà nhéo mặt cô.
"Ừm, cảm giác không tệ, giống như một nắm bột."
Hắn khẽ gật đầu, cặp mắt đào hoa cảm thấy hứng thú nhìn cô, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một gương mặt thẹn quá hóa giận, nhưng nhìn thấy chỉ là vẻ mặt bình tĩnh.
"Tiên Tôn khinh bạc tiểu tiên, thứ này, coi như bồi thường tổn thất tinh thần của tiểu tiên." Tô Mộc giơ trang sức hắc ngọc trên tay lên.
Thanh Diệp cười khẽ, cúi đầu nhìn thứ mình vốn buộc ở bên hông, giờ phút này đã không còn ở đó.
Tiểu Địa Tiên này ngược lại rất thông minh, biết tránh không thoát, liền giả vờ công kích, kỳ thật là muốn lấy đi đồ vật của hắn.
"Tiểu Địa Tiên, ngươi có biết, đồ vật của bản tôn cũng không phải dễ lấy như thế không?
T: Xin thứ lỗi vì tại hạ đi xe máy về quê quá mệt mỏi nên không thể beta thêm nổi nữa... ngày mai sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn a.
☆☆☆☆☆
//