Editor: Tieen
Mạnh Nghiêu rời khỏi nghĩa trang, đến Chu gia gặp Chu lão gia tử trước.
Chu lão gia tử ngồi ở đại sảnh, một đầu tóc bạc đầy tang thương, nhìn quân cờ vây trong suốt ngẩn người.
"Ông ngoại, đồ đạc đã giao cho Thiên Qua."
Mạnh Nghiêu hạ giọng, ngồi đối diện lão gia tử.
Anh biết, đây là lúc trước Tịch Nhi bồi ông ngoại đi mua cờ vây, là đồ vật Tịch Nhi đưa cho ông ngoại.
Ông ngoại mấy ngày nay, luôn ở trong nhà, nhìn bộ cờ vây này ngẩn người, anh biết, ông ngoại đây là đang nhớ Tịch Nhi.
Lão gia tử khẽ gật đầu: "Ừ. "
Tay nắm chặt quân cờ, ngước mắt nhìn Mạnh Nghiêu.
"Nghiêu Nhi, bồi lão đầu tử ta trận tiếp theo."
Mạnh Nghiêu kéo ra một nụ cười, chơi cờ với lão gia tử.
"Ông ngoại, thứ kia, thật sự là Tịch Nhi lưu lại cho Thiên Qua sao?"
"Có phải Tịch Nhi lưu lại hay không, thì có quan hệ gì?" Lão gia tử nói đến cháu gái bảo bối nhà mình, trên mặt hiện lên nụ cười từ ái.
Tịch Nhi...
Ông đau lòng đứa nhỏ kia, chuyện lớn như vậy, giấu diếm không cho lão già ông biết chút nào.
Cuối cùng chết trong tay của những tai họa.
Những kẻ xấu xa đáng chết, từ hải ngoại kéo nhiều vũ khí tiến vào lãnh thổ nước Z, nhiều vũ khí như vậy, ở giữa biển, thiêu đốt nổ tung, mà Tịch Nhi, liền chết trong vụ nổ đó.
Mặc dù được vớt ra khỏi biển kịp thời, nhưng cô chỉ để lại thi thể lạnh lẽo.
Nước biển sâu như vậy, nước biển lạnh như vậy, Tịch Nhi lạnh biết bao...
Tịch Nhi đi rồi, bọn họ nhiều nhất là bi thương, mà thằng nhóc Thiên Qua kia, lại là bi thương đến mức điên rồ tàn sát.
Bọn họ không cách nào ngăn cản, nhưng lão gia tử biết, chỉ có Tịch Nhi mới có thể ngăn cản cậu ta, Tịch Nhi đã không còn, lão gia tử nghĩ cô có lưu lại gì cho Thiên Qua hay không, có thể dùng để ngăn cản Thiên Qua giờ phút này hay không.
Lão gia tử cẩn thận lật tìm từng chút trong phòng cô, lấy ra những bức ảnh Thiên Qua từng đưa cho cô, hơn nữa nhìn thấy một bức chân dung màu sắc vẽ tay dưới rất nhiều ảnh chụp của hai người, tuy rằng mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là Thiên Qua, xuyên qua tấm ảnh mông lung này, đều có thể cảm nhận được sự ấm áp truyền ra từ trong mắt anh.
Đây là do Tịch Nhi vẽ...
Tịch Nhi, đối với Thiên Qua cũng là có tình, là lão đầu tử ông tư tâm, muốn chia rẽ hai người...
Lão gia tử lật xem, phía dưới còn có lúc mới đón Tịch Nhi trở về, bọn họ chụp ảnh gia đình, Tịch Nhi ôm tay ông, vui vẻ cười, đó là nụ cười đẹp nhất của cô lão gia tử từng nhìn thấy, thật tốt, hồi ức như vậy được lưu giữ trong ảnh.
Lão gia tử bảo Mạnh Nghiêu cầm những thứ này đi tìm Thiên Qua, Thiên Qua đã lâu không xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, nhưng Mạnh Nghiêu lại biết, có một chỗ, anh rảnh sẽ trở về.
Quả nhiên Mạnh Nghiêu nhìn thấy bóng dáng Thiên Qua ở nghĩa trang, anh không quấy rầy, chỉ lẳng lặng ở bên ngoài chờ đợi, sau đó giao đồ vật cho Thiên Qua.
Mạnh Nghiêu biết trong hộp là cái gì, nhưng Thiên Qua bây giờ đã đỏ mắt, bất quá chỉ là di vật, anh có để ý hay không, Mạnh Nghiêu không dám cam đoan.
Nhưng mà Mạnh Nghiêu vẫn đánh giá thấp ảnh hưởng của thứ đó đối với Thiên Qua.
Những thứ trong ảnh kia, nói cho Thiên Qua không chỉ là cảm giác của cô đối với anh, còn có tình cảm của cô đối với người thân, cô muốn giữ lại một phần yêu thích này, anh làm sao có thể nỡ phá hủy?
Một tháng sau, tổ chức khủng bố toàn bộ rút lui khỏi nước Z, ở châu Âu cùng với những nơi còn lại đã thu hút sự chú ý, toàn bộ giống như quỷ mị ẩn đi, bọn họ tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
Sau đó, tin tức nhận được là các tổ chức khủng bố đã thay đổi lãnh đạo.
Không ai biết Thiên Qua đã đi đâu.
Chỉ là lúc Mạnh Nghiêu đi đến nghĩa trang của em gái, thường thấy bó hoa màu sắc kỳ lạ, vô cùng tinh xảo.
Nhìn kỹ, sẽ biết đó là một bông hoa được gấp ra bằng tiền.
Ai tặng, không cần nói cũng biết...
☆☆☆☆☆
//