Editor: Tieen
"Đừng đi theo tôi nữa." Giọng của Tô Mộc từ phía sau vang lên, Diệp Nhất chỉ cảm thấy toàn bộ sống lưng lạnh toát.
"Mạnh Tịch tiểu thư, tôi chỉ là nghe theo an bài." Diệp Nhất trả lời.
"Thiên Qua nếu có tâm tư này, còn không bằng nhìn chằm chằm hàng hóa anh ta cho người vận chuyển tới đây." Tô Mộc thản nhiên nói.
Diệp Nhất: "..."
Ý cô ấy là sao?
"Cẩn thận Tần gia." Coi như cô thân thiện nhắc nhở.
"Mạnh Tịch tiểu thư, tôi sẽ truyền đạt cho Boss." Diệp Nhất chỉ biết, cô là cô gái Boss thích, sẽ không hại Boss.
"Đi." Tô Mộc lạnh lùng nói.
Nguy hiểm trên cổ Diệp Nhất rút lui, hắn ta quay đầu lại nhìn cô, chỉ nhìn thấy một bóng lưng.
Gọi điện thoại cho Thiên Qua, Thiên Qua trầm mặc trong chốc lát, bảo hắn trở về.
Thiên Qua nhìn thiệp mời vừa nhận được.
Bữa tiệc tối nay sao?
Bữa tiệc dành cho cô ấy, cớ gì anh không đi?
Buổi tối.
Chu gia đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài Chu gia liên tiếp có xe dừng lại.
giờ.
Bữa tiệc bắt đầu đúng giờ, Chu lão gia tử dắt Tô Mộc xuất hiện trên sân khấu.
Một bộ lễ phục màu đen cứ như chế tác ra vì cô, lễ phục định chế phối hợp với một ít phụ kiện tinh xảo, cô giống như yêu tinh sinh ra trong đêm tối, xinh đẹp thần bí.
Mái tóc dài bới lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo in trong mắt mọi người, thần sắc hờ hững, ánh mắt lạnh lẽo, lại giống như nữ hoàng châu Âu cổ đại hơn.
Chu lão gia tử vô cùng hài lòng với ánh mắt kinh diễm của mọi người.
Cháu gái bảo bối của ông hẳn là người phát sáng dưới ánh đèn sân khấu.
Đó là Mạnh Tịch!?
Mạnh Doanh nhìn Tô Mộc mang theo ánh hào quang, cắn môi.
Bên cạnh đột nhiên có một bóng dáng cao lớn đứng gần, cô ta ngước mắt lên, nhìn thấy Mạnh Nghiêu, luôn đẹp trai như thế, tình ý trong ánh mắt Mạnh Doanh không thể kiềm chế mà dâng lên.
Mạnh Nghiêu cảm nhận được ánh mắt Mạnh Doanh, quay đầu nhìn lại, Mạnh Doanh nhìn anh cười cong mắt.
"Anh." Mạnh Nghiêu... Mạnh Nghiêu... Sao có thể đẹp trai như vậy...
"Doanh Nhi." Mạnh Nghiêu nghi ngờ, là ảo giác của mình sao? Làm sao có thể cảm giác ánh mắt Doanh Nhi nhìn mình... Không giống như trước đây.
"Mạnh Nghiêu." Tang Hạ xuất hiện đúng lúc, cắt đứt suy nghĩ của Mạnh Nghiêu.
Tang Hạ mặc một bộ lễ phục màu hồng, trông non mềm, làm cho hai mắt Mạnh Nghiêu tỏa sáng, ôm eo cô.
"Quả nhiên người đẹp vì lụa."
"Cũng do em trời sinh khí chất, mới có thể khống chế bộ lễ phục này." Tang Hạ bĩu môi, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn Tô Mộc, "Mạnh Tịch tiểu thư..."
"Đẹp xỉu, oa oa... Nữ thần của tôi!"
"Chúng ta đi chào hỏi nữ thần." Mạnh Nghiêu nhìn Tô Mộc, đáy mắt ý cười ấm áp, ôm Tang Hạ đi qua.
Nhìn mạnh Nghiêu, Tang Hạ và Chu lão gia tử đều vây quanh bên cạnh Tô Mộc, đáy mắt Mạnh Doanh trầm xuống.
"Doanh Nhi, hôm nay thật xinh đẹp." Mẹ Mạnh nhìn thấy Mạnh Doanh một mình ở bên này, sợ con bé có cảm xúc khác, vội vàng tới trấn an.
"Mẹ, mẹ cũng rất xinh đẹp." Mạnh Doanh cười, nhưng trong nụ cười có thêm vài phần cay đắng.
Thấy vậy, mẹ Mạnh có chút đau lòng, nắm tay cô ta, lại không biết nên nói gì.
Tô Mộc bên kia bị lão gia tử dẫn đi giới thiệu với mọi người, dắt cô không buông tay, ánh mắt một mực tìm kiếm trong đám người.
Ông ngược lại muốn xem là tiểu tử thúi nào, bắt cóc cháu gái của ông!?
Tô Mộc cũng cảm nhận được lão gia tử dường như đang tìm người, không biết lão gia tử muốn tìm ai.
Mạnh Nghiêu nhìn ông ngoại nhà mình tìm người, bộ dáng không dám hỏi thẳng em gái, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu.
"Ông ngoại, người còn chưa tới, đừng tìm." Mạnh Nghiêu nhỏ giọng nói với Chu lão gia tử, anh lúc nào cũng chú ý, Thiên Qua đến làm sao anh không biết?
Lão gia tử gật đầu, cho Mạnh Nghiêu một ánh mắt, Thiên Qua đến nháy mắt nhắc nhở ông.
☆☆☆☆☆
//