Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

chương 315: thầy giáo không nghe lời (24)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Yenncuteee_

Beta: Tieen

Ngày hôm sau, Tô Mộc tỉnh lại, xoa xoa mái tóc rối bời trên đầu.

Ngủ một giấc tỉnh lại, đầu vẫn có chút mê man, uể oải, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, lập tức tỉnh táo.

Chờ đã, để cho cô nhớ lại một chút...

【 Ký chủ, cô còn nhớ cô đã bán mình không? 】 Giọng khinh bỉ của Cửu Thiên Tuế xuất hiện.

Ngày hôm qua cô bị bệnh, được Thiên Qua đưa về nhà, trên đường cô nghe anh liệt kê từng tài sản của mình, cô đại khái nghe anh trần thuật, từ đó phân tích ra thân phận của anh.

Sau đó, bọn họ nói chuyện về tài sản và kết hôn, cô nói rằng cô sẽ suy nghĩ.

【 Ký chủ, ngoại trừ những thứ này, xin vui lòng nhìn vào quần áo trên người cô. 】

Tô Mộc cúi đầu nhìn: "Ừm..."

Cô mông lung nhớ lại ai kia nói thay quần áo, một vạn.

Hóa ra là thay quần áo của cô?

Cầm điện thoại di động nhìn, thấy được hai tin nhắn chuyển khoản, tổng cộng hai vạn.

Một tin nhắn chuyển khoản ghi chú: Thay quần áo, dáng người rất tốt, chỉ là có chút gầy.

Một tin nhắn chuyển khoản khác ghi chú: Hôn chúc ngủ ngon, hương vị không tệ.

Tô Mộc: "..."

【 Ký chủ, tim đau không? Có phải bị thuộc tính của mình giày vò muốn khóc không? 】

Sớm muộn gì ký chủ cũng bị tính hám tài của mình bán đi, còn bán cho một kẻ giúp đếm tiền.

Cửu Thiên Tuế đang chờ Tô Mộc trả lời, kết quả nhìn thấy Tô Mộc mở điện thoại tính toán cái gì.

Trong miệng còn lẩm bẩm: "Bất động sản của nước Z, theo khu vực và giá thị trường... Châu Âu..."

【 Ký chủ, cô thật sự định bán mình!? 】

Ký chủ đây là đang tính tài sản của Thiên Qua có thể quy ra bao nhiêu tiền mặt, Cửu Thiên Tuế cười khóc, nó đã không có sức than thở.

"Một năm, lợi nhuận ít nhất năm trăm triệu..." Tô Mộc trong miệng vẫn tính toán như trước.

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Tiếng gõ cửa vang lên, không nhận được phản hồi, Thiên Qua tự giác mở cửa đi vào.

Anh mặc tạp dề màu nâu, hiển nhiên là vừa mới từ phòng bếp đi ra, còn mang theo một mùi hương thức ăn nhàn nhạt.

Tô Mộc cảm giác được có người tới gần, ngước mắt nhìn lại, bắt gặp ánh mắt ấm áp tràn đầy ý cười của anh.

Ánh mắt Thiên Qua nhìn từng chuỗi số trên điện thoại của cô, cười nói: "Thế nào, nghĩ kỹ chưa? Em có muốn kết hôn với tôi không? "

Thật sự mong chờ cô sẽ lựa chọn như thế nào.

"Thầy Thiên Qua, tôi có một chuyện làm ăn muốn cùng anh đàm phán."

"Bạn học Mạnh Tịch, nhưng tôi chỉ muốn nói chuyện kết hôn với em."

"Thầy Thiên Qua, kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ có tài sản sẽ không phản bội."

"Nhưng tôi chỉ muốn em."

"Tình cảm miễn cưỡng thì không đến đâu cả."

"Chúng ta có thể kết hôn trước, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng."

"Thầy giáo, chúng ta không thích hợp."

"Bạn học Mạnh Tịch, chúng ta rất thích hợp." Anh có tiền, cô thích tiền, rất phù hợp.

Thiên Qua chưa từng cảm thấy tài sản của mình còn có tác dụng như vậy.

"Thầy Thiên Qua, nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm." Tô Mộc đột nhiên nói một câu như vậy.

Thiên Qua cũng sửng sốt, bất đắc dĩ cười, từ trong tủ bên cạnh cầm một đôi dép lê, đặt ở bên giường.

"Chúng ta ăn sáng rồi nói chuyện."

Trên bàn ăn.

Tô Mộc đem thứ mình vừa tính toán thành số liệu hóa liệt kê ra, đưa đến trước mặt Thiên Qua.

"Thầy Thiên Qua, đây là phương án của tôi, về tài sản của anh, làm một bản kế hoạch, nếu dựa theo kế hoạch này, một năm sau, giá trị tài sản của anh sẽ tăng ít nhất năm trăm triệu."

"Về phần lợi nhuận này, anh bảy tôi ba, như thế nào?" Cô chỉ lấy phần mình xứng đáng.

Thiên Qua lúc này mới biết tối hôm qua cô nói "Để cô suy nghĩ" là có ý gì, chính là để cô suy nghĩ làm thế nào lập ra kế hoạch cho toàn bộ tài sản, làm cho những tài sản vận hành đi lên, đạt được lợi ích tối đa, dùng cái này thuyết phục anh.

Ngoài ý muốn, cô rất thông suốt phân biệt giữa tình cảm và tiền bạc.

Tiền tài là tiền tài, tình cảm là tình cảm, thuần túy không thỏa hiệp.

☆☆☆☆☆

//

Truyện Chữ Hay