Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Tang Hạ nhìn điện thoại di động, cũng không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn.
"Anh, em gái một mình có thể chạy đi đâu? Em lúc ấy sao lại không ngăn cản em gái, bảo em gái không cần đi tìm Tang Hạ." Mạnh Doanh lo lắng cau mày, tự trách nói với Mạnh Nghiêu.
Mạnh Nghiêu xoa xoa tóc cô, nói: "Doanh Nhi, đừng lo lắng."
"Nếu Mạnh Tịch tiểu thư tới tìm tôi, tôi liền gọi điện thoại cho Mạnh Tịch tiểu thư!" Tang Hạ nói xong, bấm gọi vào số điện thoại di động của Tô Mộc.
Mạnh Doanh tiểu thư này sao lại đáng ghét như vậy, luôn cảm thấy cậu ta đang nhắm vào mình, nói mình làm lạc mất Mạnh Tịch tiểu thư, cậu ta cho rằng Mạnh Tịch tiểu thư ăn chay sao?
Mạnh Tịch tiểu thư nếu bỏ đi, hai chữ Tang Hạ của cô đây sẽ viết ngược lại!
Hiển nhiên Mạnh Tịch tiểu thư cũng không hy vọng tên của cô bị viết ngược, cuộc điện thoại kết nối, Tang Hạ nhấn phím loa ngoài.
"Alo."
Ồ...
Tại sao lại là giọng nói của một người đàn ông?
Hơn nữa giọng này còn quen tai như vậy?
Tang Hạ vừa định mở miệng nói chuyện, điện thoại di động trên tay đã bị Mạnh Nghiêu cướp đi.
Mạnh Nghiêu xác nhận đó quả thật chính là số của em gái mình, lạnh lùng nói: "Anh là ai?"
"Là anh trai của bạn học Mạnh Tịch, Mạnh Nghiêu." Thiên Qua rất nhanh liền suy đoán ra đối phương là ai.
"Đúng vậy, bất luận anh là ai, xin hãy đưa điện thoại cho em gái tôi."
Một người đàn ông, cầm điện thoại của em gái mình, nghĩ đến thôi đã cảm thấy tức giận.
"Mạnh Tịch bị bệnh, không tiện nghe máy, anh có việc gì thì nói với tôi."
Thiên Qua bên kia đang chờ đèn giao thông, nói chuyện, đưa tay sờ sờ trán Tô Mộc nóng bỏng, "Bệnh còn không nhẹ."
"Là thầy giáo Thiên Qua đúng không? Mạnh Tịch tiểu thư cùng thầy Thiên Qua ở cùng một chỗ. "Tang Hạ nhớ ra chủ nhân của giọng nói vừa rồi là ai, có vẻ đặc biệt mừng rỡ.
"Thầy Thiên Qua, phiền anh đưa em gái tôi trở về nhà."
Biết người bên kia nói chuyện với mình là Thiên Qua, Mạnh Nghiêu càng thêm lo lắng, Thiên Qua lớn lên như vậy, sợ em gái mình bị anh ta mê hoặc.
"Thật ngại quá, mưa quá lớn, không thể di chuyển." Thiên Qua nói xong, khởi động xe để di chuyển.
"Như thế, không phiền toái đến thầy Thiên Qua, hai người ở đâu, tôi đi qua đón Tiểu Tịch."
"Tín hiệu có chút không tốt, anh vừa nói cái gì? À, anh bảo tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Mạnh Tịch thật tốt."
"Anh..."
"Tút tút tút..."
Mạnh Nghiêu nhìn cuộc gọi bị cúp máy liền tức giận!
Tang Hạ vội vàng đoạt lại điện thoại từ trong tay anh.
Điện thoại bảo bối của cô không thể bị huỷ được, cô không có tiền để mua một cái mới đâu.
"Anh yên tâm đi, thầy giáo Thiên Qua là người tốt như vậy, sẽ chiếu cố Mạnh Tịch tiểu thư thật tốt." Thầy Thiên Qua chính là thần tượng của cô, thật hâm mộ Mạnh Tịch tiểu thư mà.
"Lăn." Những lời này của Mạnh Nghiêu từ trong kẽ răng phát ra.
Tang Hạ nhún nhún vai, không hề sợ sự lạnh lùng của Mạnh Nghiêu vừa phát ra, mau chuồn chuồn đi.
-
Thiên Qua tất nhiên đưa Tô Mộc trở về căn hộ của mình.
Dưới lầu chung cư, Thiên Qua đang muốn ôm cô đi ra, con ngươi Tô Mộc chợt mở ra, day mi tâm.
"Đưa tôi về nhà." Đừng nghĩ rằng cô bị bệnh là dễ dàng bị bắt nạt.
"Đây là nhà của anh." Thiên Qua chưa bao giờ biết mình có thể nói những lời lãng mạn một cách tự nhiên như vậy.
"Giấy chứng nhận bất động sản mang ra đây." Thật nghĩ cô sốt đến mơ hồ sao?
"Giấy chứng nhận bất động sản và giấy chứng nhận kết hôn cùng nhau, như thế nào?" Thiên Qua vẫn duy trì tư thế đứng ở cửa xe cúi người chuẩn bị ôm cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người cô bởi vì phát sốt mà tỏa ra.
Mà chóp mũi Tô Mộc ngửi thấy mùi thơm mát lạnh trên người anh, đau đớn kỳ diệu như có chút giảm bớt.
Ngước mắt lên nhìn anh, trong đôi mắt màu xanh như nước, in khuôn mặt của mình, rõ ràng, xa lạ.
Đây cũng không phải là diện mạo ban đầu của cô, hình như cô cũng sắp quên bộ dáng vốn có của mình rồi.
☆☆☆☆☆
//