Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Hai người trò chuyện hăng say, thế nhưng lại không phát hiện Tô Mộc đang đứng ở con đường nhỏ bên cạnh.
【 Thật ra... Ký chủ, cô rất thích một đôi bọn họ đúng không? 】 Cửu Thiên Tuế nghi hoặc hỏi.
"Ừ, khá tốt."
Tô Mộc trả lời, lại nằm ngoài dự đoán của Cửu Thiên Tuế.
Không biết có phải là ảo giác của Cửu Thiên Tuế hay không, so với những thế giới nhiệm vụ trước, ký chủ càng có nhân tình hơn một chút.
Hiếm thấy, thật sự là hiếm.
"Một người có thể kiếm tiền, một người có thể giúp kiếm tiền."
Mạnh Nghiêu có đầu óc kinh doanh thiên tài vượt bậc, ở trên thương trường như cá gặp nước, mà Tang Hạ lại một bên mang đến lợi ích, vì Mạnh Nghiêu mà góp từng một viên gạch, thành lập ra đế quốc thương nghiệp khổng lồ thuộc về riêng họ.
Thật sự chọc người ta thích.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Nó phục.
Ánh mắt Tô Mộc dừng lại trên bóng dáng thon dài phía sau hai người, ánh mắt lạnh nhạt như trầm xuống, phảng phất xuyên qua bọn họ hoài niệm điều gì đó.
"Ui, đây không phải cái đồ dã nhân kia sao?"
"Đúng đó, mày nhìn nó kìa, đứng ở chỗ đó nhìn cái gì? Có phải giống như chó con không tìm thấy mẹ không?
"Cái gì mà chó con, là sói đó, hôm nay tao còn thấy một đoạn video mấy con sói tấn công con người, sau đó bị gϊếŧ lại, chúng nó chết hết... Chậc chậc chậc... Thật đúng là thảm."
"Tao cũng muốn xem, coi chết như thế nào?"
Một đám nữ sinh càng nói càng hăng, âm thanh từ video trong điện thoại phát ra vô cùng lớn tiếng, nghe rõ ràng tiếng kêu thảm thiết của những con sói bị săn gϊếŧ.
Trái tim Tô Mộc có chút nhói đau, đây là phản ứng theo bản năng của thân thể nguyên chủ.
Nữ sinh nhìn qua thấy sắc mặt Tô Mộc nhàn nhạt, không cam lòng vây quanh cô, bắt buộc đem video đặt ở trước mắt cô phát.
Tô Mộc duỗi tay đoạt lấy điện thoại, tay dùng một chút lực.
Điện thoại...
Điện thoại bị bóp nát!
Buông bàn tay ra, điện thoại vỡ nát từ tay cô rơi xuống.
Mấy nữ sinh ngơ ngác nhìn, đáy lòng có chút e ngại.
Nhưng vẫn có nữ sinh đánh bạo mắng: "Cái đồ dã nhân mày, có biết tao là ai không, mày dám ném điện thoại của tao, Mạnh gia thì thế nào? Tao không sợ Mạnh Nghiêu, Mạnh Nghiêu nhìn thấy anh tao còn phải đi đường vòng, mày dám đắc tội tao."
Nữ sinh càng mắng càng hăng hái.
"Mày, đem điện thoại nhặt lên cho tao! Quỳ xuống mặt đất xin lỗi tao ngay! Nếu không, ngày mai tao sẽ khiến cho mày biết chữ khóc viết như thế nào!"
"Phải không?" Đôi mắt phong vân bất kinh lại sâu thẳm của Tô Mộc nhìn về phía nữ sinh.
Lạnh băng nguy hiểm, giống như lưỡi băng trong gió đông lạnh giá, từng chút một ăn mòn tận xương tủy.
Cơ thể nữ sinh run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run lên: "Mày, mày muốn làm gì? Tao, tao la lên một tiếng, bảo an trường học liền đến đây ngay."
Kết quả cho thấy, các cô có la hét thảm thiết, bảo an trường học cũng không có xuất hiện.
Cửu Thiên Tuế nhìn mấy cô gái kia ngã xuống đất miệng kêu đau, không nỡ nhìn thẳng...
Lúc Tô Mộc đánh người, băng vải trên cổ tay rơi ra, giờ phút này cô chậm rãi quấn băng lại, nói: "Này, tên của tôi: Mạnh Tịch, hoan nghênh báo thù."
Mấy nữ sinh nhìn Tô Mộc từ trên cao nhìn xuống, lúc này cô đang đưa lưng về phía ánh sáng, thân ảnh phản chiếu lại, phối hợp với động tác thong thả trên tay cô, giọng điệu bình tĩnh, quỷ dị khủng bố.
Đau đớn trên người làm các cô không dám lên tiếng, ngừng thở, con ngươi mở to nhìn cô.
Tô Mộc đứng yên, cúi xuống dưới ánh nhìn hoảng sợ của mấy cô gái, nhặt những chiếc lá rơi vào trong túi áo lúc cô động thủ ra, vò nát lá cây thành tro bụi, lại lần nữa cho vào trong túi.
Sau đó xoay người rời đi.
"Shh..." Các cô gái nhìn bóng dáng cô đi xa, rốt cuộc cũng yên lòng, hít một hơi thật sâu.
Cảm giác trải qua chuyến đi đến quỷ môn quan, thật là đáng sợ...
Mấy nữ sinh nhìn nhau, không rảnh lo đau đớn, bò lên chạy thật nhanh.
Tieen: Chào mừng bé Yến về team của chị.
☆☆☆☆☆
//