Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

chương 294: thầy giáo không nghe lời (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tieen

Đối với nguyên chủ mà nói, Mạnh gia chính là một cái nhà giam.

Sau đó nguyên chủ dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Mạnh gia, vẫn là ngoài ý muốn trốn thoát khỏi cái nhà giam này, sau khi chạy thoát, vừa ra khỏi Mạnh gia không xa bị người bắt giữ, đưa ra nước ngoài làm triển lãm, cuối cùng chết ở giải đoạn cuối ung thư dạ dày.

Nguyên chủ cả đời bi thảm, tất cả đều bởi vì Mạnh Doanh.

Nguyên chủ vô cớ nổi điên, là bởi vì Mạnh Doanh, nguyên chủ ngoài ý muốn chạy thoát, cũng bởi vì Mạnh Doanh tạo cơ hội, ngay cả nguyên chủ bị bắt ra nước ngoài làm triển lãm, cũng do người Mạnh Doanh an bài.

Mà nguyên chủ, bất quá chỉ là một trong những người bị hại trong tay Mạnh Doanh mà thôi.

Mạnh Doanh nhắm vào nữ chính Tang Hạ, lợi dụng biết bao nhiêu người trung gian, hại biết bao nhiêu người, làm bị thương biết bao nhiêu người... Cuối cùng cũng không gϊếŧ chết được Tang Hạ, bản thân bởi vì không đấu lại nữ chính, khi đối mặt với tai ương lao ngục mang tiền chạy ra nước ngoài mai danh ẩn tích, ngay cả nam nữ chính cũng không tìm ra cô ta.

Mạnh Doanh này, kẻ ác chưa nhận được kết cục thảm hại, người bị cô ta hại qua... Chết không nhắm mắt...

Nhiệm vụ này có lẽ do người bị cô ta hại định chế.

"Em gái, em gái Tịch..." Bên tai Tô Mộc xuất hiện một giọng nữ êm ái nhẹ nhàng, lúc nghe được âm thanh, Tô Mộc có thể cảm nhận được thân thể này theo bản năng sởn tóc gáy, cả người chợt lạnh.

Cô thử mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên mí mắt tựa hồ buộc vật phẩm nặng ngàn cân, không vội vàng, nương theo giọng nữ làm cho cơ thể này sinh ra lạnh lẽo, mở mắt ra.

Cả người váy lụa màu vàng nhạt, tóc dài xõa sau lưng, phong thái phóng khoáng, giữa mày đều là dịu dàng nhã nhặn, giống như mỹ nhân cổ điển từ trong sách thơ cổ bước ra.

Tô Mộc đối diện với ánh mắt quan tâm của Mạnh Doanh, lạnh lẽo lan tràn.

Sự lạnh lẽo kia dường như chạy đến đáy mắt Mạnh Doanh, khiến đồng tử cô ta hơi co lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Sao lại cảm giác không đúng? Tại sao dã nhân kia có ánh mắt như vậy?

Mạnh Doanh đáy lòng nghi hoặc, quan tâm mở miệng: "Em gái, em rốt cuộc cũng tỉnh, đói bụng không, cháo chị mới bưng từ phòng bếp tới, em ăn chút không?"

Mạnh Doanh nói xong, lại tựa như đột nhiên phát hiện chính mình nói sai, xin lỗi nói: "Chị quên mất, hiện tại em không tiện ăn, để chị đút em nha."

Nhìn Tô Mộc mặc đồ bệnh nhân màu trắng nằm trên giường, tứ chi bị vòng sắt khóa lại, giam cầm ở trên giường, vốn sợ cô làm mình bị thương, băng vải ở cổ tay cổ chân lệch ra một bên, lộ ra vết thương đỏ đỏ tím tím ở bộ vị tay chân, còn có chút máu cùng băng vải quấn lấy nhau.

Nhìn vết thương kia, làm cho đáy lòng Mạnh Doanh có chút an ủi.

Sau khi xem qua, Mạnh Doanh bưng chén cháo, ngồi bên cạnh Tô Mộc, cực kỳ nghiêm túc thổi cháo, đút đến bên miệng Tô Mộc.

"Em gái, há miệng." Giọng nói cô ta dịu dàng dỗ dành.

Tô Mộc nhìn thoáng qua cháo trên tay cô ta, rũ mắt, sau đó nhắm hai mắt lại.

Bị cô làm lơ, Mạnh Doanh có chút khó chịu, khó chịu này lại ẩn giấu sâu trong đáy lòng, lời nói ngoài miệng, lại là quan tâm che chở trước sau như một.

"Em gái, không nên giận dỗi, ba mẹ và anh trai đều rất lo lắng cho em, phải ăn cháo, mới có sức lực phối hợp với bác sĩ trị liệu, em phải sớm khỏe lên, chúng ta lại cùng nhau đi học, em không biết, gần đây thầy dạy nội dung mới, nhưng em không cần sợ theo không kịp tiến độ, chị có thể từ từ dạy lại em."

"Doanh Nhi, Tịch Nhi tỉnh rồi sao?" Mẹ Mạnh gương mặt hiền từ, mặc một bộ sườn xám đi đến, đi theo phía sau là ba Mạnh trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn toát lên vẻ thi thư phong phú khí chất bất phàm.

"Doanh Nhi có lòng rồi." Ba Mạnh nhìn cháo trên tay Mạnh Doanh, mở miệng nói.

"Đứa nhỏ này, đêm qua canh giữ đến khuya, hôm nay vừa tan học liền tới đây, sao không nghỉ ngơi thật tốt." Giọng nói mẹ Mạnh là trách cứ, thật ra là vui mừng và đau lòng.

"Ba mẹ, con chỉ là đến thăm em gái." Mạnh Doanh cười nói.

☆☆☆☆☆

//

Truyện Chữ Hay