Editor: Tieen
Hôm nay Tô Mộc và Chu Tử Nghiên đi ra ngoài, là vì kỳ ngộ cuối cùng của Chu Tử Nghiên, cũng là cơ hội thành lập thành phố ngầm.
Lục gia đã chuẩn bị rời khỏi căn cứ trung tâm, sau khi Lục gia rời đi, cũng muốn đoạt lại vòng cổ không gian của Chu Tử Nghiên từ trên người Trì Vũ.
Nửa năm qua, Trì Vũ hoàn toàn lợi dụng nước suối và vật tư trong không gian vòng cổ, cho thế lực Trần gia chỗ tốt.
Nếu biết mấy thứ đó đều không phải đến từ dị năng của Trì Vũ, mà có một cái vòng cổ không gian, thì nửa năm qua cô ta thái độ kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai sử bọn họ giống như sai sử hạ nhân, những thế lực đó đã sớm giải quyết cô ta sạch sẽ, gϊếŧ!
Chẳng qua, bọn hắn vẫn luôn dựa vào nước suối trong không gian Trì Vũ để tăng thực lực, cho nên không dám động đến cô ta.
Trì Vũ cũng biết điều này, nên sau khi tiến vào căn cứ không lâu, cô ta đã bí mật giải quyết những người bình thường đi theo cô ta trên đường, sợ bọn họ nói ra điều gì đó bất lợi đến mình.
Đây cũng là mục đích Tô Mộc và Chu Tử Nghiên vẫn luôn để lại vòng cổ không gian cho Trì Vũ, những thứ cô ta dựa vào vòng cổ không gian đạt được, cuối cùng huỷ hoại cô ta.
Mấy người ra khỏi căn cứ, Tô Mộc phóng tinh thần lực tìm kiếm.
"Khụ." Tô Mộc khụ một tiếng.
"Gâu gâu gâu..." Thú hai chân, cô làm sao vậy?
Husky cúi đầu cọ cọ mặt Tô Mộc.
"Không sao." Tô Mộc hờ hững nói, sau đó chỉ vào một phương hướng, "Bên kia."
Husky trực tiếp ngậm Tô Mộc lên, ném cô lên lưng mình.
"Gâu gâu gâu..." Thú hai chân, cô còn tốt chứ, bổn Husky không có ném quá mức ném bay cô chứ? Tố chất thân thể cô không được rồi, sao lại càng ngày càng kém thế, đợi chút nữa bổn Husky bắt cho cô mấy con động vật biến dị ha ha, cô cũng đừng ăn bổn Husky, bổn Husky có độc.
Tô Mộc ngồi trên người Husky, suýt chút nữa bị bao phủ bởi bộ lông bồng bềnh của nó.
"Không sao đâu." Tô Mộc nói, vẫn như cũ không có bất cứ biểu cảm gì, ai nhìn cũng sẽ không cảm thấy cô có chuyện gì.
"Chị Tô Mộc, có phải chị bị cảm không?" Chu Tử Nghiên nghi hoặc hỏi, tang thi cũng sẽ cảm mạo sao? Khoảng thời gian này chị Tô Mộc thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ bởi vì sinh bệnh?
Dịch Thành không dám nhìn Tô Mộc, bởi vì sợ bản thân nhịn không được nói ra bí mật kia, yên lặng nắm chặt tay.
Dựa theo phương hướng Tô Mộc chỉ, bọn họ tìm được thi thể một con tê tê biến dị, sau khi con tê tê biến dị, toàn bộ thân thể giống như một ngọn đồi nhỏ.
Nhìn miệng vết thương của nó. Là bị động vật biến dị khác cắn chết, lúc này miệng vết thương bốc ra mùi tanh tưởi, xung quang có vô số ruồi bọ đang gặm cắn.
"Gâu gâu..." Bổn Husky ngửi thấy mùi thịt sống!
"Đi." Tô Mộc còn đang dùng tinh thần lực tìm kiếm, cái mũi của Husky nhanh hơn cô một bước.
Sau khi bọn họ rời khỏi, vị trí vừa rồi đứng xuất hiện vài bóng người, sau khi nhìn thoáng qua con tê tê liền đi theo dấu vết.
Nửa giờ sau.
"Gâu gâu gâu..." Ở chỗ này.
Husky hét vào một cái hang sâu không thấy đáy.
Đường kính cửa hang lên tới mét, nhìn xuống tối đen như mực, dường như cất giấu mối nguy hiểm khôn lường.
Tô Mộc thử thả tinh thần lực xuống, phát hiện khoảng trăm mét bên dưới có năm con tê tê đang tiếp tục đào sâu xuống.
Dùng tinh thần lực cưỡng chế kéo con tê tê ra, con tê tê bị khống chế, trở lại cửa hang.
Ba phút sau, nhìn thấy có một cái đầu nhô ra từ cửa hang, thấy có người, lại muốn chui trở về.
Dịch Thành kịp thời tiến lên câu thông, trên người Dịch Thành mang theo hơi thở làm con tê tê cảm nhận không có uy hϊếp, chậm rãi bò ra.
☆☆☆☆☆
//