Editor: Tieen
"Mi có ý kiến?" Ánh mắt Tô Mộc lạnh lẽo, Husky lập tức cuống quýt.
Bổn Husky mang theo là được chứ gì? Nhưng cô phải nhớ kỹ, cô yêu nhất vẫn là bổn Husky.
"Cô ấy yêu nhất, là ta." Tư Khế xuất hiện ở phía sau Tô Mộc, từng bước đến gần cô, trong rừng cây ánh mặt trời loang lổ dừng trên người hắn, hắn đạp ánh sáng loang lổ trên đất mà đến.
"Về sau, cậu đi theo Tử Nghiên." Tô Mộc nói với thiếu niên.
Thiếu niên gật đầu, ánh mắt từ trên người ba ba đã đi xa thu trở về.
"Mộc Mộc, em thích loại này sao?" Nhân cách thứ ba đánh giá thiếu niên, lên án nói.
"Không phải." Tô Mộc nói.
Thiếu niên rụt rụt cổ: "Em, em về căn cứ trước."
Cậu cảm thấy hiện tại mình ở chỗ này thật sự không thích hợp.
Thiếu niên đi rồi, chỉ còn lại có Tô Mộc và Tư Khế.
"Mộc Mộc, em nói đi, em thích nhất chính là anh." Nhân cách thứ ba làm nũng.
"Cũng không." Tô Mộc trả lời.
"Nữ nhân, đã trêu chọc chúng tôi, còn muốn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, hử?" Nhân cách thứ hai đôi mắt híp lại.
"Mộc Mộc có hoa cỏ khác sao? Không cần anh..."
"Ngu xuẩn, không được khóc!"
"Không sao không sao, Mộc Mộc không cần anh, anh liền khóc..."
Mắt thấy đại nam nhân Tư Khế sắp khóc rống lên, nhân cách thứ nhất chiếm lấy thân thể.
"Tô Mộc tiểu thư, thí nghiệm của tôi xảy ra chút vấn đề."
Sau khi Tư Khế vào căn cứ, căn cứ cấp cho hắn một phòng thí nghiệm riêng, cung cấp cho hắn dụng cụ thiết bị tốt nhất, kết quả hắn kêu người ném toàn bộ, hắn thay bằng thiết bị trong không gian.
Chỉ khi thấy được mới biết, thiết bị tốt nhất căn cứ, so ra còn kém hơn cái bàn của hắn.
Viện nghiên cứu cho hắn một trợ lý, hắn muốn trợ lý làm chuột bạch, trợ lý sợ tới mức bỏ chạy, không có người nào dám cho hắn trợ lý gì đó nữa.
Tư Khế quang minh chính đại nói muốn Tô Mộc phối hợp với mình làm thí nghiệm, lúc ấy ánh mắt hắn nhìn Tô Mộc, lấp lánh sáng lên.
Tô Mộc không chịu phối hợp, hắn liền mỗi ngày đến quấy rầy trong chốc lát.
"Liên quan gì đến tôi?" Tô Mộc nhàn nhạt trả lời, xoay người đi.
Tư Khế tập mãi thành thói quen đi theo phía sau cô: "Tô Mộc tiểu thư, thân là bạn gái, nếu bạn trai cần, em không thể từ chối giúp đỡ."
"Tôi cự tuyệt." Giúp đỡ, đó là muốn bắt cô giao mạng nhỏ của mình làm thí nghiệm à, cô cũng không phải ngốc.
"Tôi đây chính là vì cống hiến cho nhân loại, muốn nghiên cứu ra thuốc giải độc tang thi, Tô Mộc tiểu thư, em không muốn trở thành anh hùng của nhân loại sao?"
"Tôi là tang thi."
Ngụ ý, cô một tang thi sao phải giúp đỡ nhân loại.
Hơn nữa vai ác này cũng không lòng tốt như vậy, người căn cứ bị hắn lừa, Tô Mộc sẽ không.
Hắn nghiên cứu thuốc giải chỗ nào, rõ ràng lấy lý do đó ngụy trang, làm sự tình không thể cho ai biết!
Đi theo phía sau Tô Mộc trên tay Tư Khế đột nhiên xuất hiện ống tiêm, ống tiêm chứa chất lỏng màu vàng nhạt, hắn công kích Tô Mộc với tốc độ cực nhanh.
Tô Mộc cảm nhận được nguy hiểm, nghiêng người né tránh, mà hắn đã đoán trước phương hướng Tô Mộc tránh, bắt lấy cánh tay của cô, ống tiêm chuẩn xác tiêm vào cánh tay cô.
Tô Mộc thấy trốn không thoát, há mồm cắn tay hắn.
Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, đồng tử Tô Mộc biến thành màu xám trắng, cố kìm nén động tác muốn nuốt, Tô Mộc nghiêng đầu phun ra.
Cô vẫn luôn khắc chế bản tính của thân thể này, dường như sụp đỗ tại một khắc này.
"Cút." Tô Mộc lạnh lùng nói, giọng như hàn băng lạnh thấu xương.
Tròng mắt xám trắng có tia máu lan tràn, trên mặt lộ ra gân xanh.
Cô cưỡng chế nhịn xuống bản tính khát máu muốn ăn thịt người của thân thể, mọi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét, muốn ăn, muốn ăn...
☆☆☆☆☆
//