Editor: Tieen
Trong lòng Lục Sâm tràn đầy nghi hoặc, lại nhìn hai người ở chỗ này liếc mắt đưa tình.
Phía sau đột nhiên truyền đến động tĩnh, hắn quay người lại, nhìn thấy tang thi xếp thành đàn tụ tập lại đây, một mảnh đen nghìn nghịt, căn bản không nhìn thấy điểm đầu, số lượng vô cùng nhiều, khiến da đầu tê dại.
"Khuyên các vị không nên công kích những tang thi này." Một giọng nữ lạnh lùng phát ra từ cái loa.
Chỉ thấy Tô Mộc đưa đầu ra cửa sổ, không biết từ khi nào trong tay cầm loa kêu gọi, mặt vô biểu tình nói cho đám người phía trước.
Những quân lính vốn định sử dụng dị năng đều dừng lại.
Với số lượng này, dị năng của bọn họ cũng không đủ dùng!
"Tô Mộc tiểu thư, ý của cô là gì?" Lục Sâm hạ giọng hỏi, rõ ràng là lũ tang thi này đều bị cô khống chế, tinh thần lực của cô thật đáng kinh ngạc, thế nhưng có thể khống chế nhiều tang thi như vậy.
Trì Vũ nhìn lũ tang thi đang dần đến gần, đáy mắt lúc sáng lúc tối, nhớ tới kiếp trước Chu Tử Nghiên đã từng trong lúc vô tình cứu được tang thi vương, chẳng lẽ Tô Mộc này, chính là tang thi vương kia sao?
"Trì Vũ tiểu thư, phiền cô thả Tử Nghiên ra, nếu không, hậu quả tự gánh lấy." Giọng nói lạnh lùng quạnh quẽ từ loa phát ra, đáy lòng Trì Vũ kinh ngạc.
Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng...
Đến tột cùng cô ta đã biết được cái gì!?
"Tiểu Vũ?" Lục Sâm kinh ngạc, nhìn về phía vị trí Trì Vũ, lúc này Trì Vũ đang dựa vào cửa sổ canh gác, vừa lúc đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Lục Sâm.
"Lục đại ca, em thật sự không biết Tử Nghiên ở đâu?" Trì Vũ kiên định nói, trong đầu đã nghĩ cách ứng phó.
"Husky, đi." Tô Mộc cũng không thích nhiều lời vô nghĩa mà đơn giản thô bạo chỉ huy Husky ấn Trì Vũ trên mặt đất.
"Gâu gâu gâu..." Người đã ở dưới chân bổn Husky, tiếp theo muốn làm gì nào? Muốn bổn Husky cắn cô ta một ngụm không?
Dưới ánh mắt của mọi người, Trì Vũ không có bất cứ năng lực phản kháng nào bị Husky từ trên xe lôi xuống, sau đó một chân dẫm lên đầu.
Trì Vũ xém chút nữa gặm một miệng đất: !?
Cô ta muốn phản kháng, nhưng phát hiện dị năng của mình bị áp chế!
Là cô ta!!!
Trì Vũ nhìn về phía Tô Mộc, đáy mắt tràn đầy khϊếp sợ.
"Đúng vậy, chính là tôi." Tô Mộc nhìn ra ý tứ cô ta, vô cùng thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.
Dám đụng đến tích phân người, không thể tha thứ!
Người khác không hiểu lời nói Tô Mộc có ý gì, nhưng Tư Khế bên cạnh biết, đưa mắt nhìn cô...
Một là một, hai là hai, đơn giản thô bạo, thẳng thắn đến đáng yêu.
"Lục đại ca..." Trì Vũ không dám nhúc nhích, sợ Husky thật sự ăn cô ta, chỉ có thể cầu cứu Lục Sâm.
Trì Vũ đã cống hiến rất nhiều cho đội ngũ suốt chặng đường đi, hơn nữa Trì Vũ mà Lục Sâm biết là một cô gái lương thiện đáng yêu, nhưng Tô Mộc... Vì sao lại vu hãm Trì Vũ?
"Tô Mộc tiểu thư, có chuyện gì từ từ nói, hãy thả Tiểu Vũ ra trước." Mặc kệ chân tướng thế nào, lúc này Lục Sâm không hy vọng nhìn thấy Trì Vũ bị đối đãi như vậy.
"Thả cô ta ra hay không, được quyết định bởi cô ta có thả Chu Tử Nghiên hay không." Tô Mộc đem cầu đá trở về trên người Trì Vũ.
"Gâu gâu gâu..." Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì!? Chân bổn Husky đau đó nha!
"Husky đã gấp không chờ nổi muốn một ngụm nuốt Trì Vũ tiểu thư." Giọng điện bình tĩnh, như thể cô đang trần thuật một sự kiện râu ria.
"Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu..." Thú hai chân nói bậy gì đó, bổn Husky không thèm ăn cô ta, bổn Husky sợ bị tiêu chảy.
Husky đột nhiên kích động điên cuồng, nhưng mọi người nghe không hiểu, càng thêm tin lời Tô Mộc nói, cho rằng Husky gấp không chờ nổi.
Tieen: Tối có thời gian mị sẽ edit tiếp ạ. . Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ. Mỗi ngôi sao của các nàng chính là động lực to lớn của mị á. ️️️
☆☆☆☆☆
//