Editor: Tieen
Bên kia Tô Mộc lái xe đi không lâu, Chu Tử Nghiên liền bắt đầu hối hận tại sao mình không đi theo chị Tô Mộc.
Không thấy Husky, cô cũng rất lo lắng.
Sau khi ăn xong bữa tối trong lo lắng, Chu Tử Nghiên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, không còn tri giác.
Lục Sâm nhìn những người xung quanh bắt đầu ngã xuống, ý thức được điều gì, nhưng đầu nặng trĩu, cũng mất đi ý thức.
Mà phía sau Lục Sâm, giờ phút này trên tay thanh niên chất phác kia cầm một cây gậy gỗ, nhìn Lục Sâm ngã xuống, phun ra một ngụm nước bọt.
"Cuối cùng cũng tóm được đám người này, chỉ tiếc để hai đứa chạy mất."
"Thôi, Trương ca, hai người kia vừa nhìn đã biết không phải đèn dầu cạn, nếu bọn họ còn ở chỗ này không biết hôm nay chúng ta có thể thành công hay không." Cô gái má lúm đồng tiền như hoa, nhưng đã không còn một bộ dáng lương thiện như trước.
Thanh niên chất phác ôm chầm cô gái, hôn cổ cô ta một cái: "Em yêu làm tốt lắm."
"Đáng ghét à ~"
Sau khi ném mọi người lên xe, bọn họ quay đầu xe lại, trở về phương hướng ban đầu, chính là thôn của bọn họ.
Ngay khi xe vừa mới trở lại trong thôn và dừng lại, khắp nơi trong thôn liền xuất hiện nhiều bóng người, đều là những tên đàn ông cường tráng:
"Ha ha ha, con tin này làm tốt lắm!"
"Mấy 'món hàng' đó tính cảnh giác quá cao, xém chút nữa đã bị phát hiện, may mắn là chúng ta còn có kế hoạch thứ hai, cho các người đi theo bọn họ, thừa cơ xuống tay trong bữa tối."
"Ha ha, những người này còn cả vật tư của bọn họ, đủ cho chúng ta no đủ một khoảng thời gian dài."
"Đưa toàn bộ đến ngục giam, còn mấy em gái, đợi khi nào tỉnh lại sẽ chiêu đãi các anh em!"
"Được!"
...
Hiển nhiên, nhóm người này đã dùng thủ đoạn như vậy để lừa gạt người qua đường, sau đó nhốt những người qua đường lại.
Mọi người lần lượt tỉnh dậy, Lục Sâm ngửi thấy một mùi hôi tanh, xung quanh một mảnh tối tăm, cả đám bọn họ đều đang ở một nơi vô cùng âm u ẩm ướt.
Khi muốn cử động thì phát hiện cả người mình đều bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Thử phát ra tiếng, lại phát hiện thủ hạ của hắn thiếu mất hai người, còn lại đều ở chỗ này.
Ngoài ra, Chu Tử Nghiên, Trì Vũ và những cô gái khác trong đội ngũ Trì Vũ cũng không thấy, xem ra họ bị nhốt ở một nơi khác.
Trong đội ngũ có quân lính dị năng hệ hỏa, Lục Sâm yêu cầu hắn thử dùng dị năng thắp sáng, xem xét hoàn cảnh xung quanh một chút.
Nhưng hắn phát hiện dị năng của mình không sử dụng được, khuôn mặt nghẹn đỏ, miễn cưỡng làm ngón tay sáng lên vài giây.
Nhưng cũng không quan trọng, vì khi ngục giam sáng lên, tình hình xung quanh khiến bọn họ đều phải hít một hơi.
Toàn bộ đều là những người đàn ông xanh xao vàng vọt, nằm trên mặt đất ẩm ướt kia, dùng đôi mắt hoảng sợ nhìn bọn họ.
Có đứt tay đứt chân, có tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lỏa thể...
"Cứu cứu chúng tôi, cứu cứu chúng tôi..." Yếu ớt kêu.
Ngọn lửa ở ngón tay chớp mắt đã tắt.
Đám người đó không biết động tay động chân gì với bọn hắn mà lại không thể sử dụng được dị năng.
"A ——" Phía trên đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết.
"Thiếu ! Là lão Từ và Trấn Tử!"
Ngay sau khi tiếng hét vang lên, nghe được là tiếng đồ vật bị băm, còn có chất lỏng theo ván gỗ chặn bên trên ngục giam chảy xuống dưới.
Là máu!
Người ở đây cũng không ngốc, biết chuyện gì đang xảy ra bên trên.
"Lũ súc sinh kia!" Quân lính phẫn nộ, dưới sự lãnh đạo của Lục Sâm, bọn họ cởi dây trói cho nhau, sau khi phá hủy tấm ván gỗ đi lên, kết quả là bên ngoài vẫn còn một cái lồng sắt chặn lại.
"Dị năng giả, hừ, không dùng dị năng đi, chờ mà xem, ngày mai bố mày sẽ băm chúng bây ra." Bên kia gã đang băm thịt người liếc nhìn về phía bọn họ nhưng động tác trên tay không hề dừng lại.
Tròng mắt Lục Sâm co rút lại, thấy được hai cái đầu bên kia, gương mặt quen thuộc, nhưng hiện giờ...
Đôi mắt đột nhiên phát cuồng!
Bầu trời bỗng nổi cơn giông, ầm ầm như sắp mưa.
☆☆☆☆☆
//