Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tieen
Tô Mộc tự động xem nhẹ ánh mát tìm hiểu cực kỳ nguy hiểm phía sau, đưa Chu Tử Nghiên đi ngang qua thành phố điện tử nơi có đám người Lục Sâm và Trì Vũ, không dừng lại.
"Chị Tô Mộc, chúng ta không quay về sao?" Chu Tử Nghiên thật cẩn thận hỏi, vuốt vuốt cánh tay nổi da gà.
Phía sau lưng từng cơn lạnh lẽo, chẳng lẽ bởi vì trời mưa nên trở lạnh?
"Còn một nơi cần đi." Tô Mộc trả lời.
Chu Tử Nghiên không hỏi nữa, đi theo Tô Mộc.
Thành phố đổ nát, cơn mưa nhỏ tí tách rơi, trong thành phố có rất nhiều tang thi du đãng.
Từ không trung nhìn xuống, nhìn thấy hai chiếc ô đang di chuyển chậm rãi.
Tư Khế che ô đi theo phía sau Tô Mộc và Chu Tử Nghiên, không nói không tiếng động.
Mà Tô Mộc hoàn toàn không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Quẹo qua vài góc đường, nhìn thấy xác tang thi vương vãi khắp nơi, khi gió thổi qua mang theo một mùi lạ, đó là mùi máu tươi trộn lẫn mùi xác chết hôi thối.
Chu Tử Nghiên cố chống lại cảm giác buồn nôn khiến dạ dày cuồn cuộn, không biết chị Tô Mộc đưa cô đến nơi này làm gì?
"Gâu gâu gâu ——" một trận tiếng chó sủa truyền đến.
Ngước mắt nhìn lại, thì thấy hình bóng quen thuộc đang chạy về phía bọn họ.
Chu Tử Nghiên đã mấy ngày không nhìn thấy Husky, lông đã mọc dài, bởi vì nước mưa xối qua nên bị ướt dính trên người, hết sức sạch sẽ.
Khi nó chạy vội, nước mưa thấm ướt lông trên người nó sẽ văng ra ngoài bởi những chuyển động lớn của nó.
Husky càng lúc càng gần, cô mới phát hiện, không chỉ lông mà thân hình nó rõ ràng lớn hơn so với trước một vòng, Chu Tử Nghiên nhìn Husky trước mặt, nó đã cao gần bằng cô!
"Gâu gâu gâu." Husky liếc mắt nhìn Chu Tử Nghiên, kêu vài tiếng, xem như chào hỏi cô.
Nhưng Chu Tử Nghiên cũng không hiểu, cho rằng Husky không quen biết mình, cảnh giác nhìn cô kêu to, cô muốn co người lại phía sau Tô Mộc, nhưng hơi lạnh đằng sau khiến cô máy móc quay đầu lại.
Nhìn thấy ánh mắt Tư Khế, cô cắn chặt răng, cố gắng nhịn xuống.
Bởi vì thăng cấp, nên hai mắt của Husky biến trở về hình dạng đen trắng rõ rằng như trước mạt thế, nó nhìn Tô Mộc, hú hét một trận.
Hai chân thú, bổn Husky đã thuận lợi thăng cấp, cô nói thịt đâu, bổn Husky muốn ăn thịt.
"Tiếp theo, mi đưa Tử Nghiên đi luyện tập dị năng." Tô Mộc mở miệng.
What the hell!?
"Gâu gâu gâu..." Cô cho bổn Huskt ăn cô ta à? Quá nhỏ quá nhỏ, nhét không đủ kẽ răng, bổn Husky ghét bỏ khối thịt này, bổn Husky muốn ăn thịt khác.
"Tử Nghiên, kế tiếp cô bắt đầu luyện tập dị năng..." Tô Mộc nói kế hoạch với Chu Tử Nghiên.
Mục đích chủ yếu là để cô ấy nâng cao thực lực, không thể bị thực lực của Trì Vũ đè bẹp.
Chu Tử Nghiên tín nhiệm Trì Vũ, Tô Mộc cũng không dự định vạch trần Trì Vũ trước mặt Chu Tử Nghiên.
Con đường Chu Tử Nghiên đi, hẳn sẽ chịu không ít khổ, không vòng qua, Tô Mộc chỉ bảo đảm cô ấy sẽ không bị Trì Vũ lộng chết.
Giai đoạn trước bị Trì Vũ dưỡng phế, hiện giờ phải bắt đầu lại từ đầu.
Không trải qua mưa gió, không thấy được cầu vồng.
"Cô có phản đối gì không?" Tô Mộc nói đại khái xong, liền hỏi Chu Tử Nghiên.
Chu Tử Nghiên bị cảm động trước kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ để nâng cao thực lực cho cô của Tô Mộc, làm sao có ý kiến phản đối.
Liên tục gật đầu.
"Chị Tô Mộc, em nhất định sẽ nâng cao dị năng của mình."
Sau đó, Chu Tử Nghiên đã bị Tô Mộc để lại cho Husky.
"Gâu gâu..." Husky nhìn Chu Tử Nghiên đang cầm ô đứng một mình với vẻ mặt khinh bỉ, làm Chu Tử Nghiên cảm thấy buồn cười.
Từ lúc chào đời đến nay, cô không bao giờ nghĩ tới, mình sẽ được giao cho một con Husky!?
Chu Tử Nghiên dựa theo ý Tô Mộc, từ không gian lấy thịt hộp ra cho Husky.
Husky liếc nhìn cô một lần nữa đầy cao ngạo, sau đó ăn bắt đầu ăn.
Chu Tử Nghiên muốn dở khóc dở cười...
☆☆☆☆☆
//