Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

chương 246: trêu chọc tận thế (32)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Tieen

Trời sập tối, Lục Sâm hỏi bọn họ có muốn ăn tối hay không, nhưng cả Tô Mộc và Tư Khế đều từ chối.

Chu Tử Nghiên ra khỏi cửa, đơn thuần là muốn tìm Trì Vũ chơi cùng.

Một đêm bình an trôi qua.

Hai ngày sau, bên ngoài trời đổ mưa, đám người Lục Sâm chỉ có thể bị mắc kẹt ở đây.

Mà Tư Khế nhìn thấy Tô Mộc rời đi từ cửa sổ, đã hai ngày không gặp, mãi đến tối đêm thứ hai cô mới trở về, thân thể ướt đẫm, cũng chưa từng dò hỏi câu nào.

Chu Tử Nghiên biết Tô Mộc sẽ đi hấp thụ năng lượng vào ngày mưa, cho nên dù đã hai ngày không gặp, cô ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ lấy quần áo ra cho Tô Mộc thay, sau khi Tô Mộc thay quần áo xong, cô hỏi Chu Tử Nghiên vật tư còn thừa trong không gian.

Không gian của Chu Tử Nghiên không còn nhiều vật tư lắm, Tô Mộc ở bên ngoài hai ngày, cô đã gần như tìm hết đồ vật trong thành phố này, phần lớn đều bị cô vơ vét, vẫn còn một số thứ bị ẩn giấu nhưng cũng bị cô tìm ra, trở về muốn dẫn Chu Tử Nghiêng ra ngoài một chuyến.

Từ ngày hôm đó, Tô Mộc cũng chưa từng ló mặt xuất hiện, phía sau là Chu Tử Nghiên và một Tư Khế vô cùng tự giác đi theo, tất cả những người đang ngồi bên ngoài nghỉ ngơi đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

Tô Mộc làm lơ toàn bộ, Tư Khế cũng thế, Chu Tử Nghiên chỉ cảm thấy bị nhìn nên có chút khó chịu, nhưng vẫn đi theo phía sau Tô Mộc.

"Tử Nghiên, các cậu đi đâu vậy? Bên ngoài vẫn còn mưa, quá nguy hiểm." Trì Vũ lo lắng bước tới, nhìn Tô Mộc và Tư Khế ăn mặc quá mức sạch sẽ.

Hai người này chính là cặp tình nhân mà Chu Tử Nghiên vẫn luôn nói đến sao?

Sao lại có cảm giác như họ đang đi du lịch vậy? Trong mạt thế, hầu như không có người nào có thể ăn mặc sạch sẽ gọn gàng như vậy, cô ta cũng nhờ không gian mới có thể tốt hơn một chút, mà hai người kia, giống như chưa từng trải qua mạt thế.

Đương nhiên, không phải chỉ có một mình Trì Vũ tò mò, mà do Lục Sâm ra lệnh cấm mọi người không được đàm luận, nên không ai dám lớn tiếng nghị luận.

"Tớ, tớ ra ngoài với chị Tô Mộc một chuyến." Chu Tử Nghiên trả lời, chị Tô Mộc đưa cô ra ngoài làm cái gì, cô cũng không biết, nhưng cô không thể nói với Trì Vũ, việc này khiến cô cảm thấy hơi có lỗi với Trì Vũ.

"Bên ngoài rất nguy hiểm, nếu ba người cần gì có thể nói cho tôi biết." Lục Sâm nghe cấp dưới báo cáo, liền vội vàng chạy tới, hắn nhận thấy, chắc là ba người này bị nhốt ở chỗ này mấy ngày, trong tay không còn nhiều thứ, nên muốn ra ngoài tìm vật tư.

"Lục Sâm tiên sinh, ngài không cần lo lắng." Tô Mộc nhàn nhạt mở miệng, sau đó dẫn theo Chu Tử Nghiên đi xuống lầu.

"Bạn gái của tôi, tất nhiên tôi sẽ bảo vệ, không cần ngài lo lắng." Tư Khế lạnh lùng nói, mang theo vài phần cảnh cáo.

Tất cả những người đàn ông cách cô trong vòng mét, đều là vật nguy hiểm.

Lục Sâm nhìn bóng dáng ba người họ, môi mím chặt, ý tốt của hắn lại bị người ta cảnh cáo, cảm giác này thật sự không tốt.

"Lục đại ca, em thấy bộ dáng đôi tình nhân kia rất lợi hại, chắc không có việc gì, chỉ là Tử Nghiên..." Trì Vũ lo lắng cau mày.

"Không sao đâu, nếu bọn họ dẫn theo Tử Nghiên ra ngoài, đương nhiên sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy." Lục Sâm trấn an Trì Vũ, cũng trấn an trái tim lo lắng của chính mình.

Trì Vũ gật đầu, đôi mắt cụp xuống tối sầm lại.

Tử Nghiên?

Ở chung mới có mấy ngày, mà đã gọi tên thân thiết như vậy, Chu Tử Nghiên, hy vọng mày đi ra ngoài chuyến này, tốt nhất đừng trở về!

Về phần Tô Mộc, Chu Tử Nghiên và Tư Khế đã đi ra ngoài, Tô Mộc đang tìm đồ vật cho Chu Tử Nghiên che mưa, thì Tư Khế, từ trong không gian móc ra một cây dù.

Sau đó bước đến bên cạnh Tô Mộc, bung dù đưa cho cô.

Tô Mộc nhàn nhạt nhìn hắn một cái, duỗi tay cầm lấy dù trên tay hắn, mở miệng: "Cảm ơn Tư Khế tiên sinh."

Sau đó đưa cho Chu Tử Nghiên rồi bước đi.

☆☆☆☆☆

//

Truyện Chữ Hay