Editor: Tieen
"Đội trưởng, có thể đi theo anh đến nơi đây, chúng tôi đã rất thỏa mãn, về sau đội trưởng phải tiếp tục giúp đỡ các anh em, tìm một nơi an toàn, không có lũ tang thi này!"
"Đúng vậy, đội trưởng, chúng tôi không sợ hãi, chúng tôi là quân nhân!"
"Quân nhân nên hết lòng hết sức làm nhiệm vụ đến chết mới thôi! Chúng tôi chết trong vinh quang!"
...
Người ở đây đều quay đầu lại, có người không cầm được nước mắt, nhưng cưỡng chế không phát ra tiếng, hốc mắt đỏ hoe đầy bất đắc dĩ!
Lục Sâm cố nén xúc động, giọng nói có chút khàn khàn, vỗ vai bọn họ lần nữa: "Đi thôi, đều phải cố gắng vượt qua!"
Sau khi trải qua vài trận mưa, bọn họ phát hiện, sau khi bị thương bởi tang thi, chỉ cần chịu đựng được, sẽ có dị năng.
Chỉ là... Tỷ lệ này...
Lục Sâm không nghĩ nhiều, kiên định nhìn vài người, cho bọn hắn sự tin tưởng.
Bọn họ kiên định gật đầu, sau đó tự giác từng người tiến vào phòng cách ly, ngồi ở trong phòng, bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên.
Không phải sợ chết, chỉ là không thể buông bỏ được người nhà của mình...
Trì Vũ nhìn bóng dáng Lục Sâm, cảm giác được sự đau buồn, tay cô ta nắm chặt, rối rắm nhíu mày.
Không gian cô ta có nước có thể cứu bọn họ, chỉ là cô ta tùy tiện lấy ra như vậy...
Nơi này còn có những người vẫn luôn đi theo đội ngũ của cô ta, trên đường rất nhiều người bị biến thành tang thi đều bởi vì bị tang thi làm bị thương, cô ta không có lấy ra, mà lúc này lại lấy ra, khẳng định sẽ khiến bọn họ bất mãn.
Cô ta suy nghĩ, chợt lóe lên ánh sáng, một mình đi đến bên cạnh, giả vờ rót mấy chén nước, thật ra là lấy nước trong không gian ra, lúc này mọi người đều đang chỉnh đốn lại bản thân hoặc đau buồn, không ai chú ý tới hành động của cô ta.
Sau khi rót nước, Trì Vũ đưa nước cho mấy quân lính bị cách ly.
Lục Sâm nhìn cô ta tri kỷ như thế, hảo cảm đối với cô ta lại nhiều hơn.
-
Khi Tô Mộc tới thành cổ, lái xe đi vào, tang thi chủ động tránh ra một đường, Husky nằm trên nóc xe, cao ngạo nâng hàm giống như một vị hoàng đế đi du tuần.
"Gâu gâu gâu gâu..." Ha ha ha, biết bổn Husky tới, thức thời mà chủ động nhường đường cho bổn Husky như vậy, bổn Husky sẽ không phóng lửa đốt các ngươi.
"Chị Tô Mộc, Husky có phải bị tang thi cắn hay không, nó kêu thảm như vậy?" Chu Tử Nghiên lo lắng hỏi.
Tô Mộc nhàn nhạt nói: "Cắn cũng là cắn lớp bùn vàng đó."
Husky kêu thảm thiết đâu ra, đó là tiếng kêu ngu ngốc 'cáo mượn oai hùm'.
Phía trước có Tô Mộc đám tang thi không thể trêu vào, phía sau có một chiếc xe đi theo không có hơi thở nhân loại, Tư Khế cũng một đường thuận lợi đi theo phía sau Tô Mộc vào thành cổ.
"Gào ~" Một tiếng hổ gầm truyền đến, cảm nhận được có một trận rung chuyển hướng về phía Tô Mộc.
"Ẳng ẳng..." Husky kẹp chặt cái đuôi từ nóc xe nhảy xuống, dụi vào cửa sổ xe sốt ruột nhìn Tô Mộc.
Nhanh cho bổn Husky đi vào, bổn Husky không muốn chết!
Tô Mộc kéo cửa kính xuống: "Đi thôi, mi có thể bắt đầu tranh bá."
Husky: !?
Nó chỉ là một con chó, sao có thể đấu với một con hổ?
Husky dùng móng vuốt cào lên cửa sổ xe, một đôi mắt to chân thành nhìn Tô Mộc.
Bổn Husky là Husky của cô mà, chẳng lẽ cô không nên bảo vệ bổn Husky sao?
"Đừng ngại, mi có dị năng hệ hỏa, tiến lên đi." Tô Mộc nói xong, lại nói.
"Với lại, mi cả người đầy bùn, có khả năng đối phương cũng không thể xuống miệng được."
Husky: !?
Chẳng lẽ cô muốn trả thù do bổn Husky bọc một lớp bùn này sao? Bổn Husky không phải là dựa theo lời cô nói à, bổn Husky nghe lời như vậy, cô xác định không che chở bổn Husky thật hả?
☆☆☆☆☆
//