Tử Thiên không dám tin vào những gì mình nghe được, trưởng môn vậy mà lại cầu xin bọn hắn?
Hắn lấy tay che mắt mình lại, thanh âm lộ rõ sự mệt mỏi " Chăm sóc nàng thật tốt "
"...Ừ "
Nhận được câu trả lời, Lăng Hàn lập tức đuổi theo hướng Lãnh Tử Nguyệt vừa đi
" Này,.. ta có phải...rất thảm hại không? " Tử Thiên giọng khàn khàn, không biết là đang hỏi người khác hay đang hỏi chính mình
" Không biết được, chính ta...còn rất thảm hại nữa kìa " Quân Triệt cười khổ, bàn tay nắm thật chặt
" Các ngươi nói, sư phụ có chở về nữa không? "
" Ai biết được chứ "
Lăng Hàn vẫn luôn theo hướng Lãnh Tử Nguyệt rời đi nhưng mãi không thấy bóng dáng nàng đâu, nội tâm bắt đầu cảm thấy lo lắng
Đi thêm đoạn dài nữa, cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng, chẳng qua, sắc mặt nàng tái nhợt đang tựa người lên một thân cây, khóe miệng nàng tràn ra tia máu
" Tử Nguyệt!! " Lăng Hàn nhanh chóng tiến đến bên Lãnh Tử Nguyệt, nhét cho nàng một viên thuốc
Khụ khụ
Sau khi uống thuốc, Lãnh Tử Nguyệt ho càng kịch liệt hơn, cả người mềm nhũn không có chút sức lực nào.
" Sao lại như vậy?! " Lăng Hàn hoảng hốt, tay chân luống cuống, không biết phải làm thế nào
" Bình tĩnh chút đi...một lát nữa là không sao "
Lăng Hàn nghe lời, không động đậy chút nào, yên lặng mà ôm nàng
" Lăng Hàn "
" Uh? "
" Ta muốn ngắm hoa đào "
" Được, ta đưa nàng đi "
Lăng Hàn ôm nàng thật chặt, nháy mắt một cái, hắn đã đưa nàng đến một rừng đào, cánh hoa rơi xuống được gió nhẹ thổi bay
Ở đây không có một ai, xung quanh là một mảnh màu hồng xinh đẹp của hoa đào cùng mùi hương nhè nhẹ thổi
" Thật đẹp "
" Thích không? "
" Ừm "
" Vậy chúng ta ở đây đi "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn hắn khó hiểu " Ngươi không về Thiên Sơn Môn sao? "
" Có đám người Quân Triệt lo rồi, ta ở đây bồi nàng "
Lãnh Tử Nguyệt thở dài " Ừm, vậy thì ở đây đi "
Thấy nàng đồng ý, trong nội tâm Lăng Hàn như nở hoa, từ giờ trở đi, ở đây chỉ có riêng hắn và nàng, sẽ không có ai quấy rầy bọn hắn
Lăng Hàn thu xếp chỗ tạm thời cho nàng nghỉ ngơi trước, mình thì đi xây dựng nhà ở cùng một số thứ cần thiết
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã qua một tháng
Quãng thời gian sống ở đây chính là những tháng ngày vui nhất trong cuộc đời Lăng Hàn, chỉ hắn và nàng cùng nhau ăn, cùng nhau vui chơi, thật tốt biết bao....nhưng đến một ngày
" Lăng Hàn, chúng ta ra ngoài ngắm hoa đi " Lãnh Tử Nguyệt đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài đột nhiên quay người lại nói với Lăng Hàn
" À, được "
Hai người đến trước bậc thềm ngồi xuống, nhìn từng cánh hoa đào rơi
" Hôm nay hoa nở thật nhiều " Lãnh Tử Nguyệt đỡ lấy một cánh hoa, cho vào miệng, mày nhíu lại " Uh, không ngon "
Lăng Hàn nhìn nàng, sủng nịnh cười cười " Nàng ăn như vậy đương nhiên là không ngon, đợi lát nữa ta làm bánh hoa đào cho nàng ăn "
" Ừ "
Làn gió khẽ thổi qua làm làn tóc nàng bay bay, Lãnh Tử Nguyệt ngửa người ra, gối đầu lên chân Lăng Hàn
" Lăng Hàn... ta mệt rồi "
Lăng Hàn sửng sốt " Để ta đưa nàng vào trong "
" Không cần "
Cánh tay Lăng Hàn đang đưa lên định bồng nàng liền cứng đờ tại chỗ, hắn như nghĩ đến gì đó, bỗng chốc liền bình tĩnh lại
"...Được "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng
" Lăng Hàn... "
" Uh?..."
" Giúp ta chăm sóc mấy người họ..."
Cơ thể hơi cứng đờ nhưng vẫn " Ừ " một tiếng
Cho dù nàng không nói hẳn ra, nhưng hắn vẫn biết, mấy người nàng nói là ai
" Bọn họ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện... hãy giúp ta dạy dỗ lại một chút... "
" Ta biết "
" Lăng Hàn..."
" Ừ "
" Ta nợ ngươi rất nhiều... "
" Vậy nàng hãy dùng phần đời còn lại để trả cho ta đi " Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, thanh âm vẫn bình tĩnh không khác gì ngày thường
Nàng chỉ cười không đáp lại lời hắn
" Lăng Hàn "
" Uh? "
" Ta buồn ngủ rồi... " Lãnh Tử Nguyệt nhắm mắt lại, hơi thở dần yếu đi
Lăng Hàn trái tim như thắt chặt lại, lần này...hắn không lên tiếng được nữa,... hắn sợ, nàng sẽ phát hiện thanh âm hắn khác thường,...hắn không muốn, nàng ra đi mà nuối tiếc
" Nếu như ta cứ vậy mà ngủ đi...thì không cần phải kêu ta dậy đâu "
Lăng Hàn cố không cho giọng mình run rẩy, khó khăn nói ra một tiếng " Được "
" Cảm ơn ngươi " Lãnh Tử Nguyệt nâng lên khóe môi, nở nụ cười thật tươi
Tất cả rơi vào tĩnh lặng...
Lăng Hàn ngẩng đầu lên trời, cứ bất động như vậy thật lâu, không biết từ lúc nào, mắt hắn đã đong đầy nước...chỉ là hắn ngăn không cho chúng chảy xuống mà thôi
" Lừa đảo...nàng chính là lừa đảo..." Thanh âm Lăng Hàn đứt quãng, cả người hắn đều không khỏe, tất cả đều rất đau
Hắn đưa tay nắm chặt ngực mình lại....nhất là ở đây...nó rất đau
" Không phải đã nói sẽ sống mãi bên ta hay sao...sao nàng lại nuốt lời chứ!!"
" Nàng biết trước rồi đúng không?...Nên mới bảo ta chăm sóc bọn họ..." Hắn cố gắng mỉm cười nhưng nước mắt vẫn cứ rơi " Nàng chính là không muốn ta đi cùng nàng..."
Tại sao? Tại sao chứ?....Tại sao?
Nàng thật tàn nhẫn...
Nhìn vào nụ cười nàng, hắn cũng muốn cười... nhưng tại sao nước mắt lại cứ rơi