" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!! Chuyện này là sao, tại sao trêи người nàng lại có ma khí?!! "
Hắn tức giận mà cất cao giọng, nhưng có thể thấy được sự run rẩy trong lời nói
Một người bình thường bị ma khí xâm nhập đã đau đớn đến sống không bằng chết, chứ đừng nói đến nàng
Lãnh Tử Nguyệt là người tu tiên, tiên và ma trước giờ đối lập nhau, cho nên khi người tu tiên bị ma khí xâm nhập sẽ thống khổ hơn người bình thường gấp nhiều lần, chưa cần nói đến hậu quả
Hắn sợ,....thật sự rất sợ..
Sợ nàng đột nhiên biến mất...
" Lăng Hàn "
Lãnh Tử Nguyệt muốn nhắc nhở Lăng Hàn buông ra, nhưng khi cất giọng lên, lại thành một tiếng gọi yếu ớt
Hắn dần bình tĩnh lại, đầu cúi gằn xuống
" Xin lỗi "
Lăng Hàn ôm Lãnh Tử Nguyệt vào trong ngực
" Ta xin lỗi, nếu không tại ta thì nàng sẽ không sảy ra chuyện này....xin lỗi "
Lãnh Tử Nguyệt cũng để mặc hắn ôm, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào
" Ta không sao " Lãnh Tử Nguyệt thanh âm yếu ớt
" Đừng gạt ta, dù những người khác không biết, nhưng ta vẫn sẽ cảm nhận được ma khí đang lưu chuyển quanh người nàng"
" Mặc dù không biết nàng dùng cách gì, nhưng cứ mãi thế này cũng không tốt, nó sẽ ăn mòn linh lực của nàng,.....đến lúc đó... "
Lăng Hàn chưa nói xong đã bị Lãnh Tử Nguyệt cắt ngang
" Không sao, dù sao ta cũng sống lâu rồi, có lẽ chết... cũng là một loại giải thoát "
Lăng Hàn nắm chặt tay, đầu đặt trêи vai Lãnh Tử Nguyệt, giọng run run
" Vậy còn ta thì sao? Nàng muốn bỏ ta một mình? "
" Lăng Hàn, không ai có thể ở bên ngươi mãi mãi, ngươi cần phải học cách một mình vượt qua mọi thứ đi "
" Không, ta không muốn " Hắn bật khóc, khóc như một đứa trẻ
Tay hắn gắt gao ôm chặt lấy nàng, chỉ sợ hắn buông tay là nàng sẽ biến mất
Lãnh Tử Nguyệt bỏ qua cảm giác khó chịu, đưa tay lên vỗ lưng hắn
" Đừng khóc, đừng quên ngươi chính là trưởng môn của một môn phái đứng đầu, với cả, chưa chắc gì ta sẽ chết đâu " Lãnh Tử Nguyệt thay hắn lau đi nước mắt
" Thật sự? "
" Ừm, ta sẽ nghĩ cách "
" Ta sẽ giúp nàng "
" Ừ, nhưng chuyện này phải giữ bí mật, đừng để cho ai biết "
Lăng Hàn bây giờ mới mỉm cười " Ừm, sẽ không "
Ta cũng sẽ tìm mọi cách để cứu nàng, bảo vệ nàng
" Được rồi, ta phải về nghỉ ngơi lát đã " Lãnh Tử Nguyệt thoát khỏi lồng ngực Lăng Hàn, vẫy tay với hắn rồi rời đi
Về đến trúc lâm, đám người Hồng Lăng đã đứng sẵn trong sân đợi nàng
" Sư phụ, người không sao chứ "
" Ừ, không sao "
" Hây, làm cho ta sợ chết rồi, vẻ mặt của trưởng môn lúc đó thật dọa người mà, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ "
Một mình Hồng Lăng ngồi đó thao thao bất tuyệt một mình, ba người còn lại chỉ ngồi im một chỗ trầm mặc, không khí có vẻ ngưng trọng
Lãnh Tử Nguyệt đi đến trước mặt ba người họ
" Có chuyện gì sao? "
Mặc Phong là người ngẩng cao đầu lên đầu tiên, vẻ mặt tự trách
" Sư phụ....xin lỗi, tại ta nên người mới bị thương "
" Không sao, không phải ta vẫn đang khỏe mạnh đây sao " Lãnh Tử Nguyệt xoa đầu hắn
Làm ta cứ tưởng là bị lộ rồi chứ!
Mặc Phong gật gật đầu xong lại cúi xuống, trông rất giống hài tử làm việc sai bị mắng, hai người kia cũng vậy
Chỉ có ánh mắt Tử Thiên nhìn nàng là nhiều thêm một tia ý vị
Lãnh Tử Nguyệt cũng nhận ra, chẳng qua, nàng cũng chỉ nhìn qua rồi rời tầm mắt
" Cũng không còn sớm nữa, chắc các ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi "
" Vâng "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn bọn họ rời đi, lúc nhìn qua Tử Thiên thì dừng lại một chút
Thu lại tầm mắt, Lãnh Tử Nguyệt đi vào phòng
" Haizz, mấy ngày nay không được ngủ ngon gì hết, giờ phải ngủ bù mới được "
Lãnh Tử Nguyệt chưa đi đến giường đã gục xuống ngủ, một bàn tay hữu lực đột nhiên xuất hiện đỡ lấy nàng
Lãnh Tử Nguyệt bắt lấy tay người nọ làm hắn giật mình, quên cả phản ứng
" Quả nhiên là ngươi,......lâu rồi không gặp "
Lãnh Tử Nguyệt mượn lực của người trước mặt đứng thẳng dậy, trong mắt nhiễm chút ý cười
" Người chưa ngủ? " Giọng của hắn trầm ấm, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta chìm vào trong đó
Đột nhiên, căn phòng được thắp sáng lên, lúc này mới nhìn rõ dung nhan người nọ
Trước mặt là một nam tử, vẻ ngoài anh tuấn, ôn nhuận như ngọc, hắn khác Quân Triệt, Mặc Phong hay Tử Thiên, người này đẹp theo kiểu tinh sảo, mỗi một đường nét trêи gương mặt hắn như là được người khác tỉ mỉ tạo ra
" Vốn dĩ là ngủ rồi, chẳng qua là lúc cảm nhận được khí tức của ngươi, ta lại tỉnh "
Nam tử cắn cắn môi, bối rối không biết nên làm gì, bàn tay bị hắn nắm chặt đến đỏ cả lên
Lãnh Tử Nguyệt cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mà vuốt ve, nàng ngẩng cao đầu lên nhìn hắn, mái tóc hóa bạch, đồng tử màu đen chuyển thành đỏ, ánh mắt trong suốt mà sạch sẽ
" Trường Sinh ca ca, tại sao......ngươi lại tránh mặt ta "
Thân thể Trường Sinh run lên, nhưng hắn không kiềm được mà đắm chìm trong ánh mắt đó
" Trường Sinh ca ca ", đã bao lâu hắn không được nghe nàng gọi như vậy rồi
Chắc khoảng rất lâu, rất lâu,.... đến nỗi hắn cũng không nhớ nữa
Lúc đó, nàng vẫn là một thiếu nữ hoạt bát, ngây thơ, lúc nào cũng núp sau hắn để hắn bảo vệ
" Nguyệt.... " Hắn cố để mình không gọi ra cái tên đó, một lúc sau như đã bình ổn lại cảm xúc, hắn thở ra một hơi rồi rút tay lại, ánh mắt nhìn nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng
" Vương!! "