Lãnh Tử Nguyệt nghĩ mấy người này chắc là muốn chết rồi
Đúng lúc nàng định đập cho tên này một phát, đột nhiên thân thể lại lao về phía trước, nói đúng hơn là hắc y nhân đang túm nàng ngã nhào về phía trước
Lãnh Tử Nguyệt phản ứng nhanh, tách khỏi bàn tay hắc y nhân rồi xoay người đứng vững, thành công thoát khỏi cảnh tượng bị ngã sấp mặt
" Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! "
Đến khi nhìn lại, thứ làm tên hắc y nhân kia ngã là một vật màu đen, bề mặt trơn nhẵn tròn tròn, đang không biết là thứ gì, một tiếng " xì xì " vang lên
Hắc y nhân mở to đôi mắt chỉ vào một hướng, Lãnh Tử Nguyệt theo hướng hắn chỉ nhìn sang, vậy mà lại là một con trăn thật to
Hắc y nhân bật dậy, dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước, miệng hô to
" Chạy mau "
Lãnh Tử Nguyệt đứng im nhìn trân trối
Làm ơn đi các đại ca, đừng quên các ngươi chính là sát thủ nha, có thể cùng nhau giết nó mà, sao chưa gì đã bỏ chạy rồi, còn bỏ trẫm ở lại nữa
Tiếng " xì xì " lại vang lên lần nữa, lần này thanh âm to và trầm hơn, Lãnh Tử Nguyệt vừa quay đầu lại, mặt nó vậy mà cách nàng chưa đến nửa mét
"!.
.
"
Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mắt, con trăn này vậy mà to gấp mấy lần người trưởng thành, chẳng thấy đuôi nó đâu nên cũng không biết dài bao nhiêu
Bốn mắt gần trong gang tấc nhìn chằm chằm hồi lâu, con trăn bỗng trở nên hung ác, há miệng lao về phía Lãnh Tử Nguyệt
Không lâu sau, trong rừng bắt đầu truyền đến từng tiếng hét thảm, trăn khổng lồ trườn trên nền đất rất nhanh đuổi theo đám hắc y nhân, Lãnh Tử Nguyệt nhàn nhã đứng trên lưng nó không thèm để ý
Mỗi lần nó há miệng liền ngoạm lấy một người, trực tiếp nuốt xuống, rất nhanh đã không còn một bóng người nào
Thấy nó đã ăn no, Lãnh Tử Nguyệt nhảy từ trên người nó xuống, để nó rời đi
Hạ Nhi lúc này cũng đã đuổi tới, chạy quanh xem xét nàng có bị thương chỗ nào hay không
" Ta không sao "
Hạ Nhi thở phào một hơi: " Chủ tử thật sự làm người khác lo lắng mà "
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười: " Phải rồi, ngươi đi từ hướng này đến có gặp ai không? "
Hạ Nhi còn chưa kịp trả lời, từ đằng sau đã có người lên tiếng trước
" Gặp ta "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn lại, Thượng Quan Kỳ vậy mà quay lại đây
" Sao ngươi lại ở đây? "
Thượng Quan Kỳ không trả lời mà nhìn chằm chằm Hạ Nhi, bắt gặp ánh mắt hắn, Hạ Nhi chỉ cúi đầu
Lãnh Tử Nguyệt nhìn qua hai người: " Có chuyện gì vậy? "
Hạ Nhi ngay lập tức quỳ xuống: " Là nô tì đã mạo phạm hoàng thượng "
Lãnh Tử Nguyệt " A " một tiếng, nghi hoặc quay sang nhìn Thượng Quan Kỳ
Thượng Quan Kỳ: " Cũng không có gì đặc biệt cả "
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi: " Sảy ra chuyện gì vậy, đống hỗn độn này là sao? "
Lãnh Tử Nguyệt vô tội chớp chớp mắt, vừa rồi con trăn kia ăn người đã làm rất nhiều cây xung quanh đổ rạp, máu thì bắn tung tóe, quả thật là thảm, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy sót lại một ít vải áo màu đen
Lãnh Tử Nguyệt: " Không biết, khi ta đến thì đã như vậy rồi "
Thượng Quan Kỳ nhíu mày, ngay lập tức nói: " Chỗ này có vẻ rất nguy hiểm, rời đi trước đã "
Thế là cả ba cùng quay đầu đi về hướng ngược lại, được nửa đường thì bắt gặp đội quân phái đi tìm kiếm, hộ tống trở về an toàn
Lãnh Tử Nguyệt vừa trở lại liền đi về phía lều của hoàng hậu, chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu hài tử vọng ra từ bên trong
Nàng đi vào, hoàng hậu đang bế Thượng Quan Dực trên tay dỗ dành nhưng không hề có hiệu quả, vừa quay đầu lại liền thấy Lãnh Tử Nguyệt, liền nhanh chóng đi đến
Lãnh Tử Nguyệt chìa tay ra đón, hài tử như cảm ứng được người bế mình chính là mẫu thân, ngay lập tức liền ngưng khóc, khẽ dụi dụi trong ngực nàng
Hoàng hậu thở phào một hơi: " Từ tối hôm qua nhận được tin ngươi cùng hoàng thượng bị mất tích, thằng bé cứ khóc suốt như vậy, cũng may hai người không sao "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu mỉm cười: " Cảm tạ nương nương đã quan tâm, làm phiền người rồi "
Hoàng hậu lắc đầu: " Không phiền, an toàn là tốt rồi, mau về nghỉ ngơi đi "
Lãnh Tử Nguyệt: " Vậy thần cáo lui trước "
Trải qua sự cố lần này, vì lo sợ có chuyện không may sảy ra lần nữa cùng với hoài nghi có động vật ăn thịt ở quanh đây, Thượng Quan Kỳ nhanh chóng cho người chuẩn bị kết thúc cuộc săn bắn rồi trở về, ngày khác phái người điều tra sau
Mặc dù lần hành thích này manh mối bị đứt đoạn, nhưng cũng không phải không tra được cái gì, chỉ là còn chưa có chứng cứ, chưa thể kết tội được kẻ đứng sau
Năm năm sau
Thượng Quan Kỳ ngồi trên thư án xử lý đống tấu chương, lão công công từ bên cạnh đi đến đặt một cái khay xuống bàn cho hắn xem
Thượng Quan Kỳ nhìn đến, là thẻ thị tẩm, hắn nhìn lướt qua, thấy cái tên trên thẻ, cầm nó lật úp xuống
Màn đêm rất nhanh liền buông xuống, từ ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thượng Quan Kỳ đầu cũng không ngẩng lên, nói vọng ra
" Vào đi "
Cánh cửa nhẹ nhàng mở rồi nhanh chóng đóng lại, một bóng người tiến đến gần thư án rồi dừng lại
Thượng Quan Kỳ lúc này mới ngẩng đầu lên
" Ta tưởng nàng lại chốn đi chơi rồi "
Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày, ngồi xuống đối diện hắn
" Nói gì thế, ta không có, đừng có nói linh tinh "