Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

chương 152: thế giới 5 cổ đại 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì không nghĩ tới Lãnh Tử Nguyệt nói buông liền buông, Thượng Quan Kỳ bất ngờ rơi xuống, bị sặc mấy ngụm nước

Sau khi lên bờ, quần áo hai người ướt sũng, mạng che mặt của Lãnh Tử Nguyệt có lẽ cũng bị tác động vừa rồi mà rơi mất

Thượng Quan Kỳ ho xong, lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của nàng, có chút kinh ngạc

Lãnh Tử Nguyệt đứng dậy phủi phủi quần áo bị ướt mà dính sát vào người, nắm lấy rồi vắt khô

Theo như mấy câu truyện nàng đã đọc, một khi bị rơi từ trên vách núi xuống, kiểu gì phía dưới cũng sẽ có một cái hang

Mà quả thật không có phụ kì vọng, Lãnh Tử Nguyệt vừa nhìn qua một vòng, thật sự có một cái hang động

Lãnh Tử Nguyệt cảm thấy có chút nghẹn, dường như đều có thể đoán được tiếp theo là có cái chuyện gì sảy ra

Thượng Quan Kỳ sắc mặt tái nhợt, bước từng bước nhỏ đi đến, có vẻ cũng đã nhìn thấy cái hang phía trước, hắn nói

" Vào đó nghỉ ngơi trước đi "

Lãnh Tử Nguyệt không còn cách nào khác, hơi gật đầu, sau đó ở phía ngoài sơn động nhặt một ít củi khô, bê vào trong

Thượng Quan Kỳ ngồi lên một tảng đá, cởi áo ngoài ra đợi đến khi nhóm lửa lên thi phơi khô.

Nhưng đợi đến một hồi mà vẫn không thấy Lãnh Tử Nguyệt nhóm lửa, hắn nghi hoặc hỏi

" Sao không nhóm lửa? "

Lãnh Tử Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, lúc lâu sau mới nói: " Ta không biết "

"! ! "

Thở dài một tiếng, Thượng Quan Kỳ vẫn là tự mình đứng dậy nhóm lửa rồi tự mình hơ quần áo

Ngược lại là Lãnh Tử Nguyệt vẫn không có động tác gì, để mặc y phục ướt

Thượng Quan Kỳ: " Không sợ bị bệnh sao, cởi y phục ra đi "

Lãnh Tử Nguyệt: " Không cần, lát nữa là khô thôi "

Thấy Thượng Quan Kỳ cũng không có ý định nói gì nữa, nàng đứng dậy đi ra ngoài

Giờ đã là cuối thu, ban đêm trời rất lạnh, mà bọn họ đi săn vốn mặc không nhiều áo, Thượng Quan Kỳ bị một mũi tên đâm trúng, không gì ngoài ý muốn, hắn rất nhanh đã phát sốt

Lãnh Tử Nguyệt có lẽ đã đoán trước được sẽ sảy ra chuyện thế này, sau khi đi ra ngoài về vậy mà mang theo một đống lá cây linh ta linh tinh

Nhìn cũng không thèm kiểm ra vết thương cho Thượng Quan Kỳ đã lật người hắn lại

Mũi tên đã được bẻ gãy ngắn đi nhưng đầu tên vẫn còn cắm trên lưng hắn

Thừa dịp Thượng Quan Kỳ đang hôn mê, Lãnh Tử Nguyệt liền lột áo hắn ra, rất nhanh, nửa thân trên đã bại lộ ra ngoài

Nàng nhướng mày, dáng người của tên này thật sự rất đẹp, màu da không quá trắng, thuộc loại cân xứng khỏe mạnh, chẳng qua có không ít vết sẹo phân bố trên lưng hắn, tăng thêm chút cảm giác hoang dã

Lãnh Tử Nguyệt mím môi, động tác vậy mà dịu dàng hơn, không có cách nào khác, đối với mỹ nhân, nàng trước giờ đều sẽ thương hương tiếc ngọc, không nỡ tổn thương a

Lãnh Tử Nguyệt rút cây trâm trên đầu xuống, đuôi trâm sắc bén, giống hệt một con dao, nàng hơ nó trước lửa rồi khẽ rạch một đường lên miệng vết thương, động tác thuần thục, rất nhanh liền xong

Sau đó tiếp tục bóp nát mấy cái lá linh tinh mình mang về, đắp lên băng bó cẩn thận, mặc y phục lại cho hắn

Xong xuôi tất cả, Lãnh Tử Nguyệt lại ra ngoài, ngồi bên cạnh hồ nước, ngẩng đầu lên nhìn trời

Trăng hôm nay rất sáng, phản chiếu lên mặt hồ, được bao vây xung quanh bởi vô số vì sao

Đột nhiên nhớ tới bản thể của mình vẫn còn tại nơi đó, không biết như thế nào rồi, nhưng nếu sảy ra chuyện, tất nhiên nàng ở đây cũng sẽ biết, nếu không có phản ứng gì, tất nhiên bản thể của nàng vẫn không sao

Lãnh Tử Nguyệt tựa vào tảng đá, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi

Trời gần sáng, Thượng Quan Kỳ từ trong hôn mê tỉnh lại, trạng thái quả thật tốt hơn rất nhiều

Sau khi phát hiện vết thương của mình đã được sử lý, nhìn một vòng trong hang cũng không có ai, hắn đứng dậy đi ra ngoài

Bên ngoài cũng không có ai, không biết Lãnh Tử Nguyệt đã đi đâu, Thượng Quan Kỳ nhíu mày

Đúng lúc này phía bên kia rừng cây truyền đến tiếng động, Thượng Quan Kỳ cảnh giác quay sang, phát hiện là Lãnh Tử Nguyệt ôm một đống hoa quả lớn nhỏ từ đó đi ra

Sau khi nhìn thấy hắn liền đến gần, không nói hai lời liền đổ lên người hắn

Thượng Quan Kỳ vẫn đang trong ngơ ngác, lại nghe Lãnh Tử Nguyệt nói

" Đã thử, không có độc "

Thượng Quan Kỳ: "! ! "

" Vết thương trên người trẫm, là nàng chữa sao? "

Lãnh Tử Nguyệt nhìn hắn: " Không có, là ngươi mộng du tự mình làm đó "

Thượng Quan Kỳ: "! ! "

Từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có ai từng nói chuyện như vậy với hắn, nhưng nghĩ lại mà nói thì hắn đúng là hỏi thừa, ở đây vốn chỉ có hai người, không phải hắn thì tất nhiên là nàng, còn cần gì phải hỏi

Suy nghĩ một chút, Thượng Quan Kỳ vẫn nói: " Cảm ơn "

Lãnh Tử Nguyệt " Ừ " một tiếng, ngồi xuống một tảng đá, lấy từ trong áo ra một trái cây màu xanh, lau lau rồi cho lên miệng cắn một miếng

Thấy nàng như vậy, hắn cũng cảm thấy có chút đói, liền lấy một quả trên tay bắt đầu ăn, chỉ là vừa cắn một miếng, hắn liền sặc

Cái quả này nhìn thì cũng đẹp mắt, chẳng qua khi cắn vào vừa chua vừa chát, lại nhìn nàng ăn đến mặt không đổi sắc, nhất thời Thượng Quan Kỳ có chút nghẹn, quả trong miệng muốn nuốt xuống không được mà phun ra cũng không xong

Để ý đến trạng thái của hắn, Lãnh Tử Nguyệt đứng lên lại gần, bây giờ Thượng Quan Kỳ đang ngồi, nàng đang đứng, cao hơn hắn một chút

Lãnh Tử Nguyệt hơi khom người chìa tay ra trước mặt hắn, thanh âm nhẹ nhàng mà lành lạnh

" Nhè ra đi, không ăn được thì đừng có ăn "

Truyện Chữ Hay