Bốn ánh mắt nhìn nhau, người phụ nữ ngồi ở đó đánh giá Lãnh Tử Nguyệt từ trên xuống dưới, không nhịn được chậc một tiếng
" Lâu rồi không gặp, sao con vẫn kém cỏi thế nhỉ? "
Lãnh Tử Nguyệt nâng mắt nhìn lại, mí mắt khẽ giật một cái rất nhẹ
" Có lẽ, là do di truyền thì sao? "
Lãnh Như Sương khẽ nhếch khóe miệng, quyến rũ cười
" Đúng vậy, chính là di truyền cái gen kém cỏi của cha con đó "
Mặt Lãnh Tử Nguyệt lạnh đi, tia sáng trong mắt nàng lóe lên, hướng người phía trên nhìn chằm chằm
Lãnh Như Sương thản nhiên nghiêng đầu một cái tránh đi vệt sáng, ghế tựa phía sau ngay lập tức xuất hiện một vết rạch dài
" Mới đó đã tức giận rồi sao, chẳng có chút tiền đồ gì cả "
Lãnh Tử Nguyệt: " Lãnh Như Sương, đánh một trận đi "
Lãnh Như Sương bĩu môi, tựa vào ghế: " Ngày càng không có quy củ, phải gọi là mẹ "
Lãnh Tử Nguyệt thở dài: " Xin lỗi nha, mẹ ta xuống mồ rồi "
Lãnh Như Sương khẽ híp mắt lại, đây là rủa bà chết sao? Trong chốc lát, không hiểu vì sao hai người đã lao vào đánh nhau, mọi thứ xung quanh cũng bị tác động làm sụp đổ xuống
Ở một nơi khác, Lãnh Tử Minh sau khi biến mất liền đi tìm đám huynh muội của mình, nhưng khi đến nơi, cửa vừa mở ra thì đã bị trấn động dưới chân làm lảo đảo, suýt nữa không đứng vững mà ngã nhào ra đất
Lãnh Tử Tâm cũng có mặt ở đó, hơi nhíu mày hỏi
" Nhị ca, có chuyện gì vậy? "
Lãnh Tử Minh: " Tiểu Cửu về rồi "
Tất cả mọi người ở đây nghe vậy liền ngạc nhiên
" Về rồi? Ai mà có thể mời nàng về vậy? "
Lãnh Tử Minh thở dài nói: " Là mẫu vương bảo ta đi gọi Tiểu Cửu về, nàng vốn không hề có khả năng từ chối "
Tất cả trầm mặc, hít sâu một hơi
" Vậy tiếng động vừa rồi có lẽ là do mẫu vương và Tiểu Cửu gây ra "
" Rõ ràng, không thì còn ai dám làm như vậy nữa "
" Thế giờ rồi sao? Có nên đi ngăn cản không? ".
" Ngươi nghĩ chúng ta có thể ngăn cản sao? Đi chết thì còn có khả năng đó "
"...."
Lãnh Tử Minh: "...."
Lãnh Tử Tâm: "...."
Lão Ngũ: " Các ngươi nghĩ xem, hai người họ thật sự có thể ra tay giết chết đối phương sao? "
Tiểu Lục nghĩ nghĩ: " Cái này khó nói lắm, hai người bọn họ đánh nhau cũng không phải lần một lần hai, nhưng lần nào cũng chỉ có Tiểu Cửu là đơn phương bị đánh, mà mẫu vương cũng đâu có thật sự giết nàng đâu "
Lãnh Tử Tâm: " Nhưng lần này ta có thể cảm nhận được, Tiểu Cửu thật sự đã động sát ý, nàng sẽ không nương tay đâu "
Lão Tam: " Vậy phải xem nàng có cái khả năng đó không đã "
"...."
Lãnh Tử Minh nhăn mi: " Vậy rồi các người có muốn đến đó không? "
Mọi người quay mặt nhìn nhau rồi bất đắc dĩ đứng lên
" Đi chứ, sao có thể không đi "
...!
Lãnh Tử Nguyệt quần áo xộc xệch, cả người đầy bụi bẩn tựa vào tường thở dốc, phía trước nàng là Lãnh Như Sương cũng không khá hơn là bao
" Ta nên rút lại lời nói vừa nãy, con vậy mà đã tiến đến trình độ này "
Lãnh Tử Nguyệt: " Quá khen "
"...."
Lãnh Như Sương: " Có vẻ như con đã quyết tâm rồi nhỉ? ".
Chương mới nhất tại || trùmtruy ện.NE T ||
Lãnh Tử Nguyệt rũ xuống mi mắt: " Đây có lẽ là lần tỉ thí cuối cùng của chúng ta rồi "
Lãnh Như Sương nhếch khóe môi cười lạnh, cho dù có chật vật đến đâu cũng không thể che dấu được khí chất cao ngạo bẩm sinh trên người bà
" Trước đây ta có nói qua rồi nhỉ, Lãnh Tử Nguyệt con quá mềm lòng..."
Ánh mắt bà lạnh đi, sát ý dần hiện ra
" Mà giờ vẫn vậy, phế như người cha đã chết kia của ngươi "
Lãnh Tử Nguyệt cũng lạnh lùng cảnh giác nhìn bà ta, bàn tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt đến chảy máu nhưng bản thân nàng lại dường như không cảm thấy đau
"...ta muốn hỏi bà câu hỏi này từ lâu rồi "
Lãnh Như Sương thanh âm lạnh nhạt: " Nói đi "
Lãnh Tử Nguyệt: "...tại sao lúc trước bà lại giết ông ấy, không phải hai người rất yêu nhau hay sao?...!"
Lãnh Như Sương cười giễu cợt: " Yêu?...con mắt nào của ngươi nhìn ra được ta yêu hắn vậy.
À, đúng là lúc mới quen ta có chút để ý đến cái mặt hắn, ừm, rất đẹp.
Nhưng thứ gì lâu rồi cũng chán thôi, lại thêm cái tật thánh mẫu đó nữa, chậc, buồn nôn thật sự "
"...."
Lãnh Tử Nguyệt miệng hơi há ra, cảm thấy có chút khó thở
Thì ra từ trước tới giờ tất cả đều chỉ là giả, cái gì mà hẹn thề suốt kiếp gì đó với cha nàng đều là hư tình giả ý, vậy mà ông vẫn một mực tin tưởng, bà có nỗi khổ tâm
Lãnh Như Sương nhìn biểu cảm của nàng, tiếp tục nói
" Còn mấy cái người đến từ cái thế giới thấp hèn kia nữa...!"
Cơ thể Lãnh Tử Nguyệt trở nên cứng đờ lại, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn bà
Lãnh Như Sương: " Bọn chúng nghĩ mình là ai mà dám tiếp cận với người hoàng tộc Lãnh gia ta "
Lãnh Tử Nguyệt có chút hô hấp khó khăn: " Im đi..."
Lãnh Như Sương mỉm cười: " Giết bọn chúng là quá lời rồi, ha, nhưng ta cũng không ngờ những người ở bộ phận hành hình cũng căm ghét bọn chúng như thế đấy, vậy mà lại dùng cực hình...!"
"...đừng nói nữa..."
" Ta cũng không ngờ tới bọn chúng lại có thể chịu đựng được bằng đó cực hình, quả nhiên là con chó ngươi nuôi, có chút đáng khen "
Lãnh Tử Nguyệt gầm lên, bàn tay đầy máu đánh về phía trước
" TA BẢO CÂM MIỆNG!! "