Thẩm Miên ở bên dưới có muốn thoát đi một cách an toàn cũng không được.
Cô trực tiếp bắn chết mấy áo đen rồi ra lệnh Tiểu Bát lên xe lái đi.
Cô nhìn phía sau không có người đuổi theo liền có chút thất vọng.
Không phải lúc này nên đuổi theo rồi điên cuồng xả đạn vào xe sao.
Hay bọn chúng bị ngu cả rồi.
Thật hết nói nổi kí chủ.
Không bắn cũng nói, bắn cũng nói.
Rốt cuộc kí chủ muốn bọn họ làm sao.
"Thiếu gia chúng ta đi đâu đây?" Tiểu Bát vừa lái xe vừa thở hổn hển.
Đã lâu không về nước nhưng sau lại loạn đến như vậy chứ.
Đài Xuyên tám năm trước tuy có hơi nghèo nhưng đâu có như bây giờ đao súng khắp nơi.
Làm hắn bị dọa tim muốn rớt ra ngoài rồi.
"Về nhà." Thẩm Miên khoanh tay dẩu môi đầy bất mãn.
Tiểu Bát này sao có thể hỏi câu dư thừa như vậy.
Lúc này không về Tề gia thì đi đâu được.
Huống hồ không về thì làm sao cô nhìn mặt nam chính cho được.
Cô thật mong đợi để hành hắn ra bã.
Không gian trở nên u ám, căn phòng theo phong cách phương Tây nhưng lại ngột ngạt đến khó chịu.
Cả căn phòng không có lấy một chút ánh sáng ấm áp nào.
Thẩm Miên nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị bằng ánh mắt vô cùng đềm tĩnh.
Lần này nam chính không còn là em trai nữa mà trực tiếp thành ba cô luôn rồi.
Muốn cô gọi là ba, chi bằng để cô chết hắn đi.
Cô có nên trực tiếp lao vào đánh chết hắn ta không.
"Sợ rồi?" Tề Bắc Thần cho dù đã ở độ tuổi gần bốn mươi nhưng phong độ vẫn ngờ ngờ đỉnh cao, khí thế của hắn phát ra làm cho cả phòng lạnh toát.
Hắn ta có giọng nói trầm ấm mê hoặc khiến người nghe bị cuống theo mà nam chính truyện ngôn tình nào cũng có, cùng với mùi long diên hương nồng nặc của hắn ta làm cô thấy bực bội.
"..." Sợ gì chứ.
Sợ ta nổi điên lên sẽ giết mi sao.
Ưng Thừa Tướng: "Kí chủ bình tĩnh, hòa hoãn chút...!Từ từ chúng ta hành hạ hắn."
Nó thật khóc không ra nước mắt chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp đi dụ dỗ Thẩm Miên.
Nó đâu phải miu tinh mà có chín cái mạng.
Lần này giết nam chính e là không may mắn được như lần trước đâu.
Sức mạnh cùng hào quang nam chính của Trần Doãn không đủ mới có thể có khe hở thoát thân cho bọn họ.
Còn Tề Bắc Thần này đã hoàn toàn có đủ sức mạnh của nam chính rồi.
Kí chủ mà giết hắn thì thuyền chìm thật chứ không đùa.
"Không có miệng nói?" Tề Bắc Thần đập mạnh tay lên bàn.
Đứa con trai cả này làm sao vậy.
Sao có thể kém cõi đến mức bị ám sát một lần đã hồn bay phách lạc như vậy.
Người như nó làm sao gánh vác được Tề gia.
"Không có." Thẩm Miên bình tĩnh đáp.
Đúng vậy, nhiệm vụ lần này là hành nam nữ chính ra bã thì cô làm sao có thể nhanh như vậy đã giết hắn ta chứ.
Thời gian còn dài, cô thật muốn phá nát uyên ương.
Tề Bắc Thần ánh mắt như chim ưng nhìn chăm chăm vào người vừa trả lời.
Đứa con này tuy là con cả của hắn ta, là đại thiếu gia của Tề gia nhưng hắn ta thật sự không xem trọng lắm.
Tề Lục Hề từ nhỏ bộ dạng yếu ớt, càng nhát gan khi đứng trước hắn ta lúc nào cũng run sợ.
Khiến hắn ta không đặt nhiều kì vọng nên mới chấp nhận đưa nó sang Anh Quốc làm một tên thư sinh.
Không ngờ lần này trở về lại có chuyển biến lớn đến như vậy.
Thẩm Miên nhìn Tề Bắc Thần bước đến gần cô rồi trực tiếp đưa tay hắn ta vào trong túi áo cô lấy ra một khẩu súng lục mà cô chom lúc nãy của tên áo đen, liền cau mày.
Chết tiệt, thế mà hắn ta biết trên người cô có súng.
Quả nhiên tên này so với Trần Doãn chỉ biết ghen tị một cách ích kỉ thì lợi hợi hơn nhiều.
Tề Bắc Thần cầm lấy khẩu súng lướt qua người Tề Lục Hề.
Thẩm Miên khẽ nhìn theo khẩu súng trên tay hắn ta.
Chỉ thấy khẩu súng đưa lên phát ra vài âm thanh chói tai cùng với bốn thi thể ngã xuống trong đó có cả Tiểu Bát chân mày không tự chủ mà cau chặt.
Trong khi đó Tề Bắc Thần một cái chớp mắt cũng không có.
Hắn ta quăng khẩu súng xuống sàn rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Lần này đám người áo đen ám sát không phải loại bình thường có thể trêu vào, chuyện này cũng không thể để quá nhiều người biết.
Người Nhật đã quay lại Đài Xuyên là bí mật tuyệt đối, hôn sự giữ Tề Lục Hề và tiểu thư Haruhi của dòng tộc Moriuchi không trì hoãn được nữa rồi.
Trước kia hắn ta luôn nghĩ Tề Lục Hề sẽ không có tiền đồ gì nên mới đồng ý cuộc liên hôn lợi ích này.
Bây giờ thật sự hối hận, chỉ mới nhìn đứa con này một chút sau tám năm không gặp nhưng hắn ta nhận ra rõ đứa con này thật sự giống hắn ta nhất, gặp chuyện không hoãn, trời sinh bản tính máu lạnh.
Trận chiến ngoài biên cương Hồ Đài phe Cộng Sản liên tục giành thắng lợi, người Nhật rõ ràng đã không còn ưu thế như mười năm trước nữa.
Một thương nhân hắn ta bắt buộc phải chọn cho đúng kẻ mang quyền lợi cho mình đó mới chính là chim khôn.