"Anh trai!" Bạch Sương từ ngoài cửa nhảy nhót tiến vào.
Tần Vật: "Ừ."
Trải qua một tháng sống chung, mặc dù ký ức của tính cách ban ngày và tính cách ban đêm của Tần Vật không tương thông với nhau, nhưng thái độ cư xử với Bạch Sương lại giống như vết bánh xe đang quay.
Đều đang dần dần trở nên tốt hơn, đều đang từng bước tiếp nhận Bạch Sương.
"Anh trai đã chuẩn bị tan làm chưa?
Tối nay chúng ta không ăn ở nhà, ra ngoài ăn có được không?" Bạch Sương vừa chơi búp bê nhỏ trang trí ở trên bàn, vừa mỉm cười nói.
Ánh mắt của Tần Vật rơi vào búp bê nhỏ trang trí này.
Đây là thứ nửa tháng trước Bạch Sương mua cho anh, khi đó nói, hình như nói đây là cái gì mà hộp mù.
Bạch Sương cưỡng chế đặt cái thứ dễ thương như thế này lên trên bàn làm việc nhạt nhẽo của anh, anh vậy mà lại cảm thấy vừa mắt một cách khó hiểu, vẫn luôn đặt ở trên bàn, không có mang đi.
"Tại sao lại muốn ra ngoài ăn?" Tần Vật tịch thu búp bê nhỏ trang trí từ trong tay Bạch Sương, lại lần nữa đặt lên trên bàn.
Anh nâng đôi mắt đen kịt của mình lên, trong ánh mắt mang theo ý cười đùa giỡn nhàn nhạt, "Mới làm cơm có một tháng, đã mệt rồi, không muốn làm nữa?"
"Không phải, là hôm nay em đã lấy được một đơn hàng lớn, em muốn ra ngoài ăn cơm chúc mừng một chút." Bạch Sương nói.
Tần Vật "Ồ" một tiếng, "Vậy đúng là cần phải chúc mừng một chút, đi thôi."
Anh đứng lên, thuận tay cởi áo khoác trắng ra.
Áo bên trong anh đang mặc là áo sơ mi màu trắng.
Có thể là vì nhiệt độ trong phòng hơi cao, hoặc là trong quá trình giao tiếp với bệnh nhân không được thuận lợi, tóm lại, cúc áo đầu tiên của chiếc áo sơ mi trắng đã bị bung ra.
Qua cổ áo sơ mi, có thể thấp thoáng thấy được xương quai xanh thanh tú mà mảnh mai chứa đầy sự gợi cảm và mê hoặc của hormone nam tính của anh.
Nhận ra ánh mắt của Bạch Sương, Tần Vật đưa tay lên, rất nhanh liền đem cúc áo cài lại.
Nhưng sau khi cài lại, liền dễ dàng thấy được yết hầu của anh đang chuyển động lên xuống.
Hơn nữa cúc áo được cài chặt hơn, lại kết hợp với khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh lạnh nhạt kia của anh, lại càng làm lộ ra ý vị cấm dục tràn đầy.
Càng làm cho người ta suy nghĩ miên man.
Nhưng Bạch Sương lại không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ có một cảm nhận trực quan nhất.
"Anh trai, anh thật đẹp trai." Đôi mắt Bạch Sương cong lên, nở một nụ cười vừa sáng lạn vừa dễ thương mềm mại.
Hai người tới một trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố.
Bạch Sương nói muốn ăn lẩu, lấy được số, nhưng phía trước vẫn còn rất nhiều người đang chờ.
Nhân lúc này, bọn họ liền đi dạo ở trong trung thương mại.
"Búp bê nhỏ mà lúc trước cô tặng cho tôi, mua ở chỗ nào?" Tần Vật giả vờ như thuận miệng hỏi một câu.
Ánh mắt của Bạch Sương sáng lên, lôi kéo cánh tay của Tần Vật, "Anh trai, anh thích con rối nhỏ đó sao?
Vậy chúng ta đi rút hộp mù có được không? Chúng ta đem cái tủ phía sau phòng làm việc của anh đều xếp đầy ắp có được không?"
Tần Vật ho nhẹ hai cái, rút cánh tay của mình từ trong tay của Bạch Sương ra.
"Phòng làm việc của tôi để một con đã là cực hạn rồi, nó quá dễ thương, không thích hợp với một nơi nghiêm túc như ở bệnh viện."
"Ồ." Bạch Sương tức khắc cụp lông mày xuống, trông giống như một bông hoa héo rũ.
Tần Vật nhìn thấy dáng vẻ này của cô, thực sự rất muốn tới chọc chọc vào hai má mềm mại của cô.
Khóe môi của anh ẩn chứa ý cười nhẹ, lạnh nhạt nói: "Nhưng sau khi mua, có thể đặt ở trong nhà."
Bạch Sương đột ngột ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn của cô lấp lánh ánh sáng.
Đúng nha! Trong nhà của anh trai không phải có một cái tủ trong suốt siêu to sao?
Bên trong có rất nhiều chỗ trống, đủ để đặt rồi!
"Đi thôi anh trai, chúng ta đi rút hộp mù!" Bạch Sương không thể chần chờ thêm nữa mà lôi kéo tay của Tần Vật, chạy như bay lao tới cửa hàng chuyên bán hộp mù.
Tần Vật bị lôi kéo chạy theo, tầm mắt anh lại chuyển xuống bàn tay đang được Bạch Sương nắm.
Bàn tay nhỏ mà trắng bao bọc lấy tay của anh, chắc chắn mà mềm mại.
Đây là cảm giác mà từ trước tới nay anh chưa từng được trải qua.
Tới cửa hàng chuyên bán hộp mù, Bạch Sương cứ muốn Tần Vật chọn, nói xem thử vận may của anh có thể chọn trúng mô hình ẩn hay không.
Tần Vật cũng là lần đầu tiên mua loại đồ này, anh thực sự chỉ tùy tiện chỉ đại một cái, vậy mà vận may đột nhiên bùng nổ, rút trúng được mô hình ẩn của dãy hàng đó.
Rút trúng đồ hiếm, đúng là có thể làm cho tâm trạng người ta vui mừng.
Dưới sự ảnh hưởng của Bạch Sương, Tần Vật cũng cảm nhận được sự thú vị của hộp mù.
Thế là, chờ tới khi bọn họ tới quán lẩu ăn, trên tay hai người phân biệt mang theo hai cái túi đựng đầy hộp quà, bên trong toàn bộ đều là búp bê nhỏ trang trí mà hai bọn họ rút được.
Trong phòng bao của tiệm lẩu, trái tim Giản Dật Mặc không ở nơi đây.
Bữa liên hoan tối hôm nay, thực ra là vì hắn muốn đi ăn với Lâm Bạch Sương mới cố ý nói ra.
Lại không nghĩ tới kết quả cuối cùng, trừ Lâm Bạch Sương ra, tất cả những người khác đều tới.
Hắn đứa mắt nhìn đám người náo nhiệt trong phòng bao một vòng, bên tai chỉ cảm thấy ồn ào.
Hắn không hề nghĩ muốn cùng ăn cơm với đám nhân viên này.
Hắn căn bản không phải là chu đáo với nhân viên, nhiệt tình với người cấp dưới.
Tất cả mọi thứ hắn làm là bởi vì muốn tiếp cận Lâm Bạch Sương, làm sao Lâm Bạch Sương lại không nhìn ra chứ!
Giản Dật Mặc đứng dậy, mượn cớ muốn đi vệ sinh để ra khỏi phòng bao.
Sau khi đi ra, hắn chỉ cảm thấy đến không khí cũng trong lành hơn không ít.
Đang chuẩn bị đi nhà vệ sinh để rửa mặt một chút, Giản Dật Mặc vừa ngẩng đầu, trong đại sảnh to lớn đến vậy, lại nhìn thấy được khuôn mặt của Bạch Sương.
Trong lòng hắn liền vui mừng, vội vàng đi tới.
"Lâm Bạch Sương?" Giản Dật Mặc vui vẻ chào hỏi, "Thật trùng hợp, em cũng đến ăn lẩu?"
Chỗ Bạch Sương ngồi là dành cho hai người, nhưng đối diện cô lại không có ai.
"Một mình em sao?" Giản Dật Mặc lại hỏi.
Bạch Sương lắc đầu, "Không phải, tôi với anh trai cùng nhau tới."
Anh trai?
Cái từ này làm cho Giản Dật Mặc tức khắc nghĩ tới, người đàn ông lần trước gặp được ở trong quán bar.
"Là.." Hắn còn chưa nói xong, Tần Vật đã quay lại.
Bây giờ là giờ tối, sắc trời bên ngoài đã tối từ sớm rồi.
Trong một tháng này, thời gian duy trì tính cách ban ngày của Tần Vật trở nên dài hơn, thời gian xuất hiện tính cách ban đêm lùi lại.
Mãi cho đến tận lúc nãy, sau khi hai người Bạch Sương và Tần Vật ngồi vào chỗ.
Tính cách ban ngày của Tần Vật nói muốn đi nhà vệ sinh một chuyến, bây giờ quay lại, mới biến thành tính cách ban đêm của Tần Vật.
"Quả nhiên là anh." Sau khi Giản Dật Mặc nhìn thấy Tần Vật, ngứa răng không thôi, nghiến răng ken khét.
Tần Vật tràn đầy tà khí mà liếc nhìn hắn một cái, "Anh là ai, đừng có chắn chỗ ngồi của tôi."
Nói như vậy, anh liền đưa cánh tay dài của mình đẩy ra, đem Giản Dật Mặc đẩy qua một bên, bản thân mình thì thoải mái ngồi xuống.
Giản Dật Mặc bị đẩy bước chân lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã.
Hắn nhìn về phía Bạch Sương không hề có chút phản ứng nào, có chút tức giận lại có chút giống như muốn đòi lại công bằng từ Bạch Sương, "Lâm Bạch Sương, hắn có thái độ như vậy với tôi, em không muốn nói gì sao?"
Bạch Sương đưa khăn nóng cho Tần Vật, rất không có thành ý mà nói: "Thật xin lỗi nhé, Giản tổng.
Tính cách của anh trai chính là như vậy, nhưng lúc nãy đúng là anh đã chắn mất vị trí của anh ấy mà."
Giản Dật Mặc: "Tôi.."
Hắn nói "Tôi" mất nửa này, mặt cũng bị nghẹn đến có chút đỏ, nhưng vẫn không nói ra được từ phía sau.
Cuối cùng, hắn chỉ đành hít sâu một hơi, hỏi: "Lâm Bạch Sương, cho nên 'anh trai' trong miệng em, là bạn trai của em sao?"
Bạch Sương còn chưa mở miệng, Tần Vật liền trả lời trước, ngữ khí của anh rất kiêu ngạo: "Là bạn trai, hay không phải bạn trai, thì có liên quan gì tới anh?"