Bạch Sương gật đầu, mỉm cười nói: "Là của chị."
"Tại sao lại dùng hộp để đựng? Là vì thời gian quá gấp rút, cho nên vẫn chưa thiết kế xong lọ đựng, độ kín không mạnh sao?" Viên Thanh tò mò.
Ánh mắt của Bạch Sương có chút thần bí chớp chớp, "Không phải, nhưng có nguyên nhân khác."
Viên Thanh nhìn thấy ánh mắt của cô, giống như đã hiểu được cái gì đó.
Giản Dật Mặc chào hỏi xong Viên Thanh liền dẫn cô ấy vào phòng thực nghiệm, Bạch Sương cũng đi vào theo sau.
Để lại một đám đồng nghiệp ở bên ngoài mặt đối mặt chụm đầu ghé tai, bàn luận xem thử nước hoa của Bạch Sương có làm cho lão đại Viên Thanh vừa lòng hay không.
"Tới đây tới đây, tôi tới mở một ván cược nhỏ, tiền đặt cược chính là bữa trưa ngày hôm nay."
Một người nam đồng nghiệp xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, tươi cười đặt cây bút đen của mình ở bên trái, "Tôi cược Viên Thanh có thể hài lòng với nước hoa của Bạch Sương!
Nếu như không vừa lòng, tôi sẽ đặt một phần thức ăn ngoài không quá tệ cho mọi người chia nhau ăn."
"Canh bạc" như vậy rất thú vị, mọi người đều sôi nổi 'đặt cược'.
Mặc Minh Huyền ngồi trên vị trí của mình, cô ta nhìn thấy được kết quả cuối cùng.
Số lượng bút đen cược Bạch Sương có thể làm cho Viên Thanh hài lòng, vậy mà lại nhiều hơn vượt qua số bút đen cược Bạch Sương không thể làm cho Viên Thanh hài lòng.
Mặc Minh Huyền nhịn không được cười chế giễu một tiếng.
Cô ta cầm cây bút đen của mình lên, đi qua, nặng nề đập mạnh cây bút đen về phía cược Bạch Sương không thể làm cho Viên Thanh hài lòng.
"Nếu như các người thắng, tôi sẽ bao các người đặt đồ ăn ngoài trong một tháng." Cô ta nói với những đồng nghiệp cược Bạch Sương có thể làm cho Viên Thanh hài lòng.
"Vậy nếu như cô thắng thì sao?"
Mặc Minh Huyền rất tự tin, "Vốn dĩ chính là tôi thắng, cho nên sẽ không có nếu."
Có người không nhìn tiếp được nữa, "Mặc Minh Huyền, địch ý mà cô dành cho Lâm Bạch Sương cũng quá lớn rồi đấy, cô chắc chắn cô ấy sẽ thua đến vậy sao?"
Trong lòng Mặc Minh Huyền nghĩ, đó chính là cô tự tay thay đổi nguyên liệu, cuối cùng nước hoa có mùi hương gì, cô rõ ràng hơn ai hết, Lâm Bạch Sương mà có thể thắng thì mới là có quỷ.
Nhưng mà lời nói này cô ta không thể nói ra được, thế là cô ta liền hất tóc, tìm một cái cớ.
"Các người đừng quên rằng, Viên Thanh là người đến cả nhà chế tạo nước hoa cao cấp nhất trong công ty chúng ta là Tina cũng không chấp nhận.
Lâm Bạch Sương cho dù có thiên phú tới mức nào đi chăng nữa, thì có thể so sánh được với Tina sao?
Nếu như không phải cô ta quen biết với Viên Thanh từ trước, thì cô ta đến cả cơ hội này cũng không dành được đâu."
Thời gian trôi qua gần phút, cánh cửa phòng thực nghiệm mở ra.
Mặc dù mọi người không có đi qua vây quanh, nhưng ai cũng sôi nổi đưa ánh mắt nhìn về phía bên kia, cũng rất là quan tâm tới kết quả cuối cùng.
Lúc đi vào khuôn mặt Viên Thanh đều tràn đầy ý cười, nhưng lúc này đây, cả khuôn mặt cô đã là mây đen bao phủ, trông có vẻ tâm trạng rất là không tốt.
Mà Giản Dật Mặc đang đi bên cạnh cô ấy thì lại không ngừng xin lỗi, "Thực xin lỗi Viên nữ sĩ, không thể làm cho cô hài lòng, thật sự vô cùng xin lỗi."
Viên Thanh rất không kiên nhẫn mà lườm hắn một cái, ngữ khí nghe có vẻ giận dữ, "Giản tổng nói như vậy là không đúng rồi.
Đây đâu chỉ là làm cho tôi không hài lòng, đây chính là mưu đồ hủy đi khứu giác của tôi đấy!
Giản tổng, có thể hợp tác hay không là một chuyện, nhưng anh cũng không cần thiết để cấp dưới của mình ức hiếp tôi như vậy chứ?"
Giản Mặc Dật lại tiếp tục nói lời xin lỗi.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Đám đồng nghiệp chụm đầu ghé tai, nghi hoặc không thôi.
Chỉ có mỗi mình Mặc Minh Huyền trong ánh mắt đều chất chứa vẻ đắc ý, ngồi trên vị trí làm việc của mình mà kiêu ngạo như đang ngồi trên ngai vàng vậy.
Cô ta đã thay đổi một nguyên liệu không đáng chú ý tới nhất trong các loại nguyên liệu, loại nguyên liệu đó trong thời gian ngắn sẽ không có mùi hương gì.
Nhưng cô ta đã tính sẵn thời gian rồi.
Chính vào ngày Lâm Bạch Sương đưa mẫu thử nước hoa cho Viên Thanh, thì cái nguyên liệu đó cũng sẽ bùng phát ra một mùi hôi hắc mũi ngang ngửa với mùi sơn mạ.
Viên Thanh là lão đại trong ngành, thứ cô ấy quý trọng nhất chính là độ nhạy bén của khứu giác, bình thường dù chỉ một chút xiu xíu mùi hắc mũi cũng đều không ngửi tới.
Mà lúc nãy ở trong căn phòng thực nghiệm kín mít, cô ấy chắc chắn đã ngửi được.
Cho nên mới nổi trận lôi đình như vậy, cho dù là đang đối mặt với tổng giám đốc Giản Mặc Dật, cũng nhịn không được mà lộ ra sắc mặt giận dữ, còn thẳng thắn giận dữ với hắn ta như vậy.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Mặc Minh Huyền kiềm không được mà cong lên.
Chờ tới lúc Giản Mặc Dật tiễn Viên Thanh ra đến cửa công ty, cô ta đứng dậy đi tới chỗ lúc nãy vừa mới mở 'bàn cược', sau đó cầm cây bút đen của mình lên rồi quay về.
Ánh mắt của cô ta quét qua tất cả các đồng nghiệp khác một vòng, khóe môi dương lên một nụ cười, "Các người đã nhìn thấy rồi chứ, cô ta thua rồi."
Các đồng nghiệp khác thở dài, đều đang nghĩ chờ Bạch Sương đi ra để hỏi nguyên nhân.
"Chẳng qua lúc nãy tôi đã nói, bao các người đồ ăn ngoài trong một tháng, tôi vẫn sẽ thực hiện." Mặc Minh Huyền nói.
"Nhưng không phải cô nói chúng tôi thắng mới được bao sao?"
Mặc Minh Huyền cười, "Cô quản tôi làm gì, tâm trạng của tôi tốt không được sao?"
Mặc Minh Huyền đã không còn che dấu địch ý đối với Bạch Sương nữa, cứ quang minh chính đại như vậy mà nói ra.
Phương án nước hoa của Bạch Sương không qua được, cô ta vui mừng.
Vào lúc này, Bạch Sương cũng từ trong phòng thực nghiệm đi ra, mọi người vội vã chạy qua vây quanh cô thăm dò nguyên nhân.
"Viên nữ sĩ đối với nước hoa của tôi rất hài lòng." Bạch Sương ôm cái hộp nói.
Đám đồng nghiệp kinh ngạc, "A? Nhưng lúc nãy tôi nhìn thấy dáng vẻ của Viên nữ sĩ hình như không được vui vẻ lắm, Giản tổng cũng nói xin lỗi với cô ấy rất nhiều lần."
Biểu cảm của Bạch Sương rất thờ ơ, "Tóm lại kết quả chính là đã vượt qua rồi."
Mặc Minh Huyền chế nhạo cười một tiếng, "Có người á, không có kim cương cũng đừng ôm đồ sứ mà sống.
Rõ ràng đã bị người ta từ chối rồi, lại cứ đòi đánh sưng mặt giả làm kẻ béo.
Chỉ cần chờ lát nữa Giản tổng quay lại là biết kết quả chính xác thôi, cô cho rằng như vậy rất có ý nghĩa sao?"
Bạch Sương dừng bước chân, nhìn về phía Mặc Minh Huyền, âm thanh phát ra hơi lạnh, ngữ khí trào phúng: "Lúc nãy ở trong phòng thực nghiệm chỉ có ba người là tôi, Giản tổng và Viên nữ sĩ.
Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi đang nói dối? Dựa vào các gì mà xác nhận rằng tôi nhất định không qua được?"
Mặc Minh Huyền bị lời nói này của Bạch Sương kích thích, suýt chút nữa đã nói ra chân tướng.
May mà cô ta kịp thời nuối xuống, lại kéo người khác tới làm lá chắn, "Chính là dựa vào việc đến cả nhà chế tạo nước hoa cấp cao như Tina cũng không qua được, cô có thể qua được?"
Tina đang ngồi trong phòng làm việc thực sự đã không nhịn nổi nữa, từ trong phòng làm việc hùng hổ xông ra quát lên một câu, "Cô chống đối với Lâm Bạch Sương có thể đừng luôn kéo tôi vào có được không?
Trình độ của tôi không bằng người tôi đã nhận rồi, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm cái gì với Lâm Bạch Sương, bao nhiêu tin nhảm trong mấy ngày hôm nay tôi đã chịu đủ rồi!"
Sau khi những lời này được nói ra bầu không khí trở nên rất lúng túng.
Nhiều ngày nay, trong đám đồng nghiệp đang lưu truyền rất nhiều tin đồn nói Tina khó chịu với Lâm Bạch Sương, cũng không biết được lúc bắt đầu là ai truyền ra.
Dù sao cũng truyền đi rất nhiều, giống như đã trở thành sự thật vậy.
Hơn nữa mọi người đều tự ngầm hiểu với nhau mà cho rằng, giả như nước hoa của Bạch Sương có xảy ra vấn đề gì, vậy chắn chắn chính là do Tina làm.
Nhưng Tina không quan tâm tới hình tượng mà quát ra những lời như vậy, lại đem những suy nghĩ trong lòng mọi người đều đánh tan.
Nếu như Tina thực sự muốn làm cái gì đối với Lâm Bạch Sương, vậy thì sẽ không táo bạo trắng trợn như vậy.
Thế là sự xuất hiện của Tina, làm Mặc Minh Huyền sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh cô ta đã phản ứng lại được.
Không vấn đề gì, dù sao thì cũng đã có kết quả cuối cùng rồi, Lâm Bạch Sương không được Viên Thanh chọn trúng.
Nếu đã như vậy, cho dù Tina có khôi phục lại được hình tượng ở trong lòng của các đồng nghiệp, cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Đúng vậy, những tin đồn bất hòa giữa Tina và Lâm Bạch Sương đều là do Mặc Minh Huyền phát tán.
Mục đích chính là để sau khi sự việc bị bại lộ, cần con quỷ chết thay là Tina đứng ra giúp cô ta gánh tội.
Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều bình thường, Tina tự mình đứng ra giải thích rõ ràng cũng không có liên quan gì.
"Tôi biết không phải là cô, Tina." Bạch Sương nói.