"Lâm Bạch Sương, em quen anh ta?" Giản Dật Mặc nhìn thấy thái độ của Bạch Sương đối với Tần Vật thân mật như vậy, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác ghen tị.
"Đương nhiên tôi quen, anh ấy là anh trai của tôi." Bạch Sương vẫn không hề buông tay Tần Vật.
Giản Dật Mặc rất ngạc nhiên, hỏi Tần Vật: "Hai người là anh em?"
Tần Vật liếc Bạch Sương một cái, cong khóe môi một cách xấu xa, rồi nở nụ cười bỡn cợt, "Tôi không có đứa em gái đơn thuần đáng yêu như vậy."
"Anh trai?" Bạch Sương chớp chớp đôi mắt to như quả nho của mình, cô đã âm thầm đoán ra được cái gì.
Giản Dật Mặc lại vội vã tách bàn tay đang giữ tay Tần Vật của cô, "Lâm Bạch Sương, tôi thấy em chắc chắn đã nhận nhầm người rồi."
Hắn ta ghé vào tai của Bạch Sương âm thầm nhắc nhở: "Người trong quán bar rất hỗn tạp, em đừng lôi kéo anh ta như vậy, anh ta sẽ tưởng rằng em là loại người phục vụ kia đấy!"
"Loại phục vụ nào?"
Bạch Sương không hiểu, trái lại càng áp sát vào người Tần Vật hơn, "Anh trai là người tốt, tôi muốn ở với anh trai."
Mặc Minh Huyền nhìn thấy Giản Dật Mặc lôi lôi kéo kéo với Bạch Sương, thái độ giữa hai người trông rất mờ ám, cô ta không nhịn được mà nghi ngờ giám đốc mới tới có phải đã nhìn trúng Bạch Sương rồi không.
Dựa vào cái gì chứ!
Lâm Bạch Sương nhìn như một đứa trẻ vị thành niên, vô cùng non nớt, giới thượng lưu sao lại thích kiểu này ở nơi làm việc?
Chẳng lẽ không phải nên thích loại hình như cô, có ngực có mông, trên lồi dưới vểnh sao?
Nội tâm của Mặc Minh Huyền đố kỵ căm tức, trên mặt lại treo một nụ cười sáng lạng, "Lâm Bạch Sương, vậy, cô đây là muốn đi cùng với anh của cô sao? Không muốn ở lại chơi với chúng tôi nữa?"
Bạch Sương gật đầu, "Ừ, mọi người chơi đi, tôi đi với anh trai."
Cánh tay của Tần Vật bị Bạch Sương nắm chặt không buông, anh cũng không tức giận.
Anh hơi hơi cúi xuống, khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt tựa gần Bạch Sương, gần tới nỗi cô có thể nhìn rõ ràng hàng mi dày của anh.
Anh dùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính của mình hỏi một câu: "Cô nhóc, em khẳng định là em muốn đi với tôi?"
Khuôn mặt non nớt trắng nõn vừa thuần khiết vừa đáng yêu của Bạch Sương, "Ừm!"
"Vậy được." Tần Vật đẩy cái tay đang bắt lấy cánh tay anh của Bạch Sương xuống, sau đó trực tiếp đan tay vào tay Bạch Sương, mười ngón tay đan vào nhau, anh giữ chặt lấy lòng bàn tay mềm mại trắng nõn của cô.
Giản Dật Mặc nhìn thấy một cảnh như vậy thì tức khắc tức giận trợn mắt.
Người đàn ông này chính là tra nam! Là tra nam chuyên môn ở quán bar câu dẫn phụ nữ!
Mặc Minh Huyền lại thấy sảng khoái, chẳng qua cô ta không dám để lộ vẻ mặt vui vẻ của mình ra, qua ánh mắt thì lại có thể thấy rõ ràng rằng cô ta đang xem một vở kịch hay.
Tra nam thèm muốn sắc đẹp ở trong quán bar có quá nhiều, đây còn là Lâm Bạch Sương tự mình đem bản thân dâng tới tận cửa, có ai mà không động thủ cơ chứ.
Tần Vật ngẩng đầu uống hết rượu trong ly, thời điểm yết hầu chuyển động, cũng là thời điểm mà hoóc – môn nam tính bùng nổ, thu hút không ít người phụ nữ nhìn về hướng này.
"Chúng ta đi." Tần Vật uống xong rượu kéo Bạch Sương rời đi.
Giản Dật Mặc muốn đi theo, nhưng lại bị Mặc Minh Huyền ngăn cản.
"Cô cản tôi làm gì!" Giản Dật Mặc lo lắng không thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Sương đang không ngừng đi xa.
Mặc Minh Huyền không nhanh không chậm nói: "Tổng giám đốc, là anh nói tối nay mời mọi người ăn, cũng tương đương với làm tiệc tẩy trần (chào mừng) cho anh.
Anh là nhân vật chính, sao anh có thể đi chứ?
Nếu anh đi rồi, mọi người sẽ nghĩ gì về anh, nghĩ gì về Lâm Bạch Sương?
Anh nói xem, chúng tôi nếu như não bổ (tưởng tượng) một chút về mối quan hệ giữa anh và Lâm Bạch Sương, thì người cuối cùng phải chịu tổn thương là ai?"
Giản Dật Mặc nhìn qua Mặc Minh Huyền, ánh mắt hắn lại sắc bén như dao.
Sao hắn lại nghe không ra, trong lời nói của Mặc Minh Huyền có chứa hàm ý uy hiếp chứ?
"Được." Giản Dật Mặc đột nhiên cười, vỗ vỗ bả vai của Mặc Minh Huyền, "Mặc Minh Huyền phải không? Tôi nhớ cô rồi."
Bình thường, khi lãnh đạo nói lời như vậy, đều không có ý nghĩa tốt đẹp gì.
Nhưng Mặc Minh Huyền không sợ.
Cô ta ở trong công ty cũng là người lâu năm nên có tư cách nhất định, miễn là không làm việc gì phản bội công ty, thì cô ta sẽ không bị sa thải.
Cho dù Giản Dật Mặc có muốn gây trở ngại cho cô ta thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Dù sao người cô nhắm vào cũng không phải là Giản Dật Mặc, mà là Lâm Bạch Sương.
Cô không tin, một tổng giám đốc vừa mới tới công ty, có thể nảy sinh lòng yêu thích với một nhân viên nhiều tới mức nào được chứ?
Nói không chừ chỉ cần qua thêm mấy ngày nữa thì phần tình cảm này cũng sẽ tan biến.
Chờ Bạch Sương về tới nhà, phát hiện mẹ Bạch đang ở trong phòng khách đợi cô đợi đến ngủ quên mất.
"Mẹ." Bạch Sương vỗ nhẹ vào người mẹ Bạch.
Mẹ Bạch bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, "A, Sương Sương, con về rồi."
Mẹ Bạch từ trên sôfa ngồi dậy, quan sát Bạch Sương, "Con không sao chứ, những buổi liên hoan trước kia con đều không đi, sao hôm nay con lại đi?"
"Con không sao, khá tốt." Bạch Sương nói.
Mẹ Bạch lại ngửi ngửi, vô cùng khẩn trương, "Sương Sương, con đã uống rượu sao? Trên người con có mùi rượu rất nồng, cục cưng nhỏ con không thể uống rượu đâu."
Bạch Sương mỉm cười, "Con không uống, là cái người đưa con về nhà đã uống rất nhiều."
Sau khi đi ra khỏi quán bar, Tần Vật một khắc cũng không dừng lại, mà trực tiếp đi tới bên lề đường ngăn một chiếc xe taxi đưa Bạch Sương về nhà.
"Em cứ luôn kéo lấy tôi không cho tôi đi, có phải là muốn tôi đưa em rời khỏi chỗ đó không?" Trong đôi mắt đen kịt của Tần Vật chứa mấy phần ý say, nhưng trong ngữ khí nghe ra vẫn thấy vừa tỉnh táo vừa mang ý thả thính trêu người.
Anh có chút ngả ngớn mà dùng đầu ngón tay của mình xoa cằm của Bạch Sương, cười xấu xa mà nói: "Em gái nhỏ, em hãy nhớ, không phải tất cả anh trai đều là chính nhân quân tử giống như anh đâu.
Lần sau, em đừng có dễ dàng gọi người khác là anh trai, cũng không thể dễ dàng đi theo bọn họ."
Từ đó, Bạch Sương có thể chắc chắn một điều rằng, Tần Vật có bệnh –
Tâm thần phân liệt.
"Ồ, là đồng nghiệp đưa con về sao? Vậy thì còn tạm được." Mẹ Bạch gật gật đầu.
Bạch Sương cũng không giải thích, chỉ hỏi: "Mẹ, mẹ biết anh trai ở chỗ nào không?"
"Tần Vật?" Mẹ Bạch có chút kinh ngạc không biết tại sao Bạch Sương đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng nghĩ một chút vẫn nói: "Cậu ấy hình như đang ở trong một chung cư tại trung tâm thành phố, là nhà thuê, vị trí cụ thể thì mẹ vẫn phải hỏi ba con đã."
"Vậy phải làm phiền mẹ hỏi một chút nhé!" Bạch Sương mềm mại dễ thương mà làm nũng với bà, "Sắp tới tết Trung thu rồi, con muốn làm cho anh trai về đây ăn tết Trung thu cùng với chúng ta.
Mỗi năm tới dịp Trung thu, mặc dù ba không nói gì, nhưng con biết rằng, ông ấy chắc chắn rất muốn anh trai quay về, nói cho cùng thì đây cũng là ngày tết đoàn viên."
Mẹ Bạch sững sờ, bà không ngờ rằng Bạch Sương tốn nhiều công sức như vậy, lại là vì ba Tần.
Tiểu nha đầu (đứa trẻ nhỏ chỉ con gái) vậy mà có thể nhìn ra được ánh mắt buồn bã của ba Tần vào ngày tết Trung thu hằng năm?
Sương Sương của bà, đã thực sự trưởng thành rồi.
Mẹ Bạch cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm, đến cả lòng cảnh giác đối với Tần Vật cũng yếu đi rất nhiều, cam đoan với Bạch Sương ngày mai sẽ nói địa chỉ cho cô.
Ngày thứ hai Bạch Sương xin nghỉ một ngày không tới công ty, mà đi tới bệnh viện Hòa Hiệp.
Hôm nay người tới khám bệnh ở khoa hô hấp không nhiều, Bạch Sương thành thành thật thật lấy số xếp hàng, rất nhanh đã tới lượt của cô.
"Hãy ngồi xuống trước, có thể nói về triệu chứng bệnh của anh/chị." Tần Vật đang cúi đầu ghi chép.
Anh ngồi sau bàn làm việc mặc một chiếc áo khoác trắng, mang mắt kính với gọng kính màu vàng kim, mái tóc đen được tỉ mỉ chải ra sau đầu, cả người nhìn có vẻ vừa cấm dục lại lạnh nhạt hờ hững.
So với tác phong cực kỳ không đứng đắn, thả thính chết người không đền mạng tối qua, thì như hai người hoàn toàn khác nhau.
"Anh trai." Bạch Sương mềm mại ngọt ngào gọi một tiếng.
Ngòi bút trên tay Tần Vật dừng lại.
Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô gái đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế tựa, tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh mà nhìn vào anh.
Biểu cảm và ánh mắt của tiểu nha đầu này, cực kỳ giống một em bé ngoan ngoãn trong nhà trẻ đang chờ đợi cô giáo phát kẹo.