Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Chủ nhân, có ba nhiệm vụ.]

[Thứ nhất, học cách giải thích, đừng luôn cho rằng thanh giả tự thanh cho nên cái gì cũng không nói, mặc cho người khác hãm hại, vô duyên vô cớ mà chịu oan ức và lợi dụng.]

[Thứ hai, hóa giải mối quan hệ bất hòa với Thẩm Mậu Tùng, làm cho Thẩm Mậu Tùng cảm nhận được sự ấm áp từ tình cảm gia đình, không còn tự ti nữa, có thể vui vẻ mà sống.]

[Thứ ba, có thể hot lên, không còn là một nữ Ido rơi xuống tuyến không ai biết tới nữa, mà phải trở thành một minh tinh thực thụ.]

Sau khi nắm rõ toàn bộ cốt truyện ở thế giới này, Bạch Sương ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới phòng tập luyện.

Vừa bước vào, liền nhìn thấy Lâm Ấu Điềm ngồi xổm trong phòng khóc, trước mặt cô ấy là một đống mảnh vỡ thủy tinh.

"Bà ngoại, huhu huhu, bà ngoại.."

Lâm Ấu Điềm khóc đến cả đôi mắt đều chuyển thành màu đỏ, khóc đến hụt hơi, những bạn luyện tập sinh xung quanh đều đang an ủi cô ấy.

Tân Hân Hinh nhìn thấy Bạch Sương quay lại, nhanh chóng đứng dậy nói: "Cậu vẫn là nên đi trước đi, các mảnh vỡ của cái cốc vừa được tìm thấy trong thùng rác, Điềm Điềm vẫn đang rất đau lòng đấy, cậu đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa."

Tân Hân Hinh nói cứ như đang suy nghĩ cho Bạch Sương vậy, nhưng âm thanh của cô ta không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ cho tất cả mọi người trong phòng luyện tập đều nghe thấy hết được.

Ánh mắt của tất cả bọn họ đều hướng lên Bạch Sương người đang đứng trước cửa phòng luyện tập, Lâm Ấu Điềm đang được mọi người vây quanh ở giữa cũng nhìn về hướng Bạch Sương.

Cô ấy phồng hai má, trong mắt vẫn còn lấp lánh nước mắt, đây là hình ảnh sinh động cho cái gì mà người ta thường nói "Khóc như hoa lê đới vũ" chính là để hình dung bộ dạng người con gái xinh đẹp mong manh yếu đuối đang khóc như thế này.

"Thẩm Bạch Sương, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu còn có gì để chối cãi! Cậu trả cốc nước bà ngoại tặng tôi lại cho tôi! Con người của cậu sao có thể xấu xa như vậy chứ!"

Lâm Ấu Điềm vừa khóc vừa đi về phía Bạch Sương, nắm đấm nhỏ lại muốn đánh vào ngực của cô lần nữa.

Biểu cảm của Bạch Sương vẫn thản nhiên, đưa tay lên, nhẹ nhàng dễ dàng mà bắt lấy cánh tay của Lâm Ấu Điềm.

"..."

Lâm Ấu Điềm ngẩn ra một lúc, đôi mắt dễ thương nhưng vì khóc mà trở nên sưng đỏ nhìn chằm chằm vào Bạch Sương.

Cô ấy dường như nghĩ không ra, Bạch Sương làm sao lại có tốc độ phản ứng nhanh đến như vậy.

"Tôi tối qua đúng là không cẩn thận đã làm vỡ một cái cốc nước, cái cốc nước đó đựng đầy nước, là của cậu sao?" Bạch Sương cụp đôi mắt yêu nghiệt lạnh lùng nhìn vào cô ấy.

"Tôi.."

Lâm Ấu Điềm còn chưa kịp nói chuyện, thì đã bị Tân Hân Hinh ở không xa cướp lời trước.

"Đúng vậy, tớ lúc trước đã nhìn thấy Thẩm Bạch Sương làm vỡ một cái cốc đựng đầy nước, sau đó cậu ấy còn lấy cây lau sàn để lau, thu dọn mất một lúc."

Tân Hân Hinh giả vờ nói giúp cho Bạch Sương, còn khuyên Lâm Ấu Điềm hãy rộng lượng, nhưng trên thực tế từng câu từng chữ đều đang nhắm vào Bạch Sương.

"Điềm Điềm, tớ thấy hay là bỏ đi, dù sao thì Bạch Sương cũng không phải cố ý.

Mặc dù mỗi ngày cậu đều nói với bọn mình cái cốc đó là của bà ngoại cậu tặng, cậu rất quý trọng, nhưng Bạch Sương chưa bao giờ nói chuyện phiếm với chúng ta, cậu ấy không biết cũng rất bình thường.

Cậu đừng oán trách cậu ấy nữa."

Trong lòng Tân Hân Hinh sắp cười đến chết rồi.

Vốn dĩ cô ta cho rằng, Thẩm Bạch Sương chỉ khô khan nói một câu "Tôi không làm vỡ", sau đó cái gì cũng không giải thích nữa, giống như trước đây vậy.

Nhưng cô không ngờ, cái đứa ngốc Thẩm Bạch Sương này lại nói những lời ngu ngốc như thế!

Đây không phải là đang đặt bản thân mình vào họng súng sao!

Thế là cô ta nhanh chóng nắm bắt cái cơ hội tốt này, hứng chí bừng bừng mà kích động cảm xúc của Lâm Ấu Điềm.

Làm cho Lâm Ấu Điềm hiện tại đang có lượng Fan nhiều nhất này ghét bỏ Thẩm Bạch Sương, vậy những ngày tháng sau này của Thẩm Bạch Sương chắc chắn sẽ không dễ sống!

Đang lúc Tân Hân Hinh cười thầm trong lòng, cảm thấy Lâm Ấu Điềm chắc chắn sẽ vì vậy mà chán ghét Thẩm Bạch Sương.

Thì Lâm Ấu Điềm lại nghi hoắc nói: "Nhưng trong cốc của mình không hề đựng nước mà."

"Cái gì?" Khuôn mặt tươi cười của Tân Hân Hinh lập lức cứng đờ, sau đó vội vàng nói: "Điềm Điềm, cậu có phải là nhớ nhầm rồi không? Cậu hãy nghĩ kỹ lại xem thử."

Lâm Ấu Điềm nghiêm túc lắc đầu, "Không cần nghĩ, mỗi ngày trước khi kết thúc tập luyện quay về ký túc xá, tớ đều sẽ mang cốc nước rửa sạch sẽ một lần, cho nên bên trong căn bản không thể nào đựng nước, chứ đừng nói đến đựng đầy nước."

Sau khi bị đương sự vả mặt, Tân Hân Hinh vẫn không từ bỏ, cười ngượng ngùng nói: "Vậy có lẽ là tớ nhìn nhằm rồi, tối qua trong cốc nước mà Thẩm Bạch Sương làm vỡ, vốn không hề có nước."

Ánh mắt Bạch Sương ung dung nhìn vào cô ta, âm thanh lạnh lùng, "Nếu tôi đã làm vỡ cốc nước bên trong không chứa nước, cậu vì sao lại nói, cậu nhìn thấy thấy tôi lau sàn rất lâu?

Tân Hân Hinh, thừa nhận đi, cậu đang nói dối."

Trong lòng Tân Hân Hinh chửi thầm một tiếng, tại sao cô lại có cái miệng nhiều chuyện thế chứ!

Sở dĩ lúc nãy cô ta nói như vậy là vì nghĩ muốn nói thêm chi tiết một chút, sẽ càng làm cho Lâm Ấu Điềm tin tưởng lời cô ta nói hơn.

Không ngờ rằng vậy mà trở thành tự bê đá đập chân mình, biến thành chứng cứ chứng minh bản thân mình nói dối.

"Vậy chính là tớ nhìn nhầm rồi!" Tân Hân Hinh cương quyết không thừa nhận rằng cô ta đang nói dối, "Thẩm Bạch Sương, bản thân cậu cũng đã thừa nhận mình làm vỡ cái cốc rồi, cho dù không phải của Điềm Điềm, vậy cũng là của người khác, vậy mà cậu một chút cảm giác áy náy cũng không có sao?"

Cô ta bắt đầu chuyển chủ đề, hướng về các bạn luyện tập sinh khác nói: "Mọi người nhanh đi kiểm tra xem cốc nước của mình có còn không, không còn thì chính là Thẩm Bạch Sương đã làm vỡ!"

Mọi người đều đã tìm được cái cốc thuộc về mình.

Cũng chính là nói, trừ cái cốc của Lâm Ấu Điềm ra, cốc nước của những người khác đều còn nguyên vẹn.

Tân Hân Hinh sững sờ, "Sao có thể.."

"Sao lại không thể." Bạch Sương mỉm cười, cười đến lạnh lùng xinh đẹp cao quý, "Từ lúc bắt đầu tôi đã nói dối, tôi căn bản không hề làm vỡ cốc của bất kỳ một người nào cả.

Tân Hân Hinh, tôi đang thăm dò cậu, bởi vì tôi biết rằng thật ra chính cậu là người đã làm vỡ cái cốc của Lâm Ấu Điềm, nhưng cậu muốn hãm hại tôi."

"Cậu, cậu nói bậy! Vì sao tớ lại muốn hãm hại cậu chứ!" Nhìn thấy sự thật đã được phơi bày, Tân Hân Hinh đến nói chuyện cũng bị nói lắp.

Bạch Sương bình tĩnh mà quét ánh mắt qua tất cả các bạn luyện tập sinh trong phòng, "Nếu như tôi đoán không nhầm thì, người đầu tiên phát hiện mảnh vỡ của cái cốc, chính là Tân Hân Hinh đi.

Rác tối hôm qua đáng lẽ phải bị thu dọn rồi mới đúng, nhưng hôm nay cô ta lại có thể không tốn chút sức lực nào đã tìm thấy, mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?"

"Không sai, là cậu ấy."

"Trời ơi, như vậy mà nói thì đúng thật là Tân Hân Hinh làm vỡ rồi."

"Tân Hân Hinh là sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Đây là cô ta cố ý muốn chia rẽ mối quan hệ giữa Lâm Ấu Điềm và Thẩm Bạch Sương sao?"

"Lượng Fan của Lâm Ấu Điềm thì nhiều, Thẩm Bạch Sương lại có thực lực mạnh, Tân Hân Hinh là vì ngen ghét đố kỵ với bọn họ chứ gì!"

Trong chốc lát, các bạn thực tập sinh khác bắt đầu nghị luận về Tân Hân Hinh, ánh mắt nhìn về phía cô ta cũng không bình thường.

Mấy lần trước Tân Hân Hinh hãm hại Thẩm Bạch Sương đều vô cùng thành công, có lần nào mà cô ta phải chịu đựng đối đãi như thế này chứ.

Thế là cô ta chịu không nổi hét lên một câu "Không phải tôi", sau đó chạy một mạch ra khỏi phòng tập luyện, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

"Thật ngại quá, Thẩm Bạch Sương, là tôi hiểu lầm cậu rồi." Cái mũi Lâm Ấu Điềm hít hít, đôi mắt đo đỏ nhìn vào Bạch Sương, hồn nhiên dễ thương giống như một con thỏ nhỏ.

"Không sao, mọi chuyện đã được làm rõ ràng là tốt rồi." Bạch Sương cười nhẹ với cô ấy.

Bạch Sương của thế giới này, có một khuôn mặt yêu nghiệt đẹp đến kinh động lòng người, và một đôi mắt phượng câu hồn người.

Thẩm Bạch Sương của trước kia không thích cười, cho nên mọi người vẫn chưa được trông thấy Thẩm Bạch Sương cười lên sẽ như thế nào.

Bây giờ Bạch Sương cười rồi, cho dù chỉ là cong môi cười nhẹ, nhưng với khuôn mặt quyến rũ mê hoặc tột độ đó cũng đủ làm cho tinh thần người nhìn phơi phới đến nỗi quên cả chớp mắt.

Cho dù Lâm Ấu Điềm là nữ, cũng không tự chủ được mà bị vẻ tươi cười của cô mê hoặc, trái tim bé nhỏ cứ đập thình thịch.

Truyện Chữ Hay