"Láo xược." Bác Gia Thành đập mạnh đũa xuống bàn, lạnh lùng nói: "Con đối xử với mẹ con thế hả? Đi đỡ bà ấy!"
"Đầu tiên, bà ta không phải là mẹ chủa tôi, mẹ của tôi đã mất rất lâu rồi.
Thứ hai, bà ta muốn động thủ với vợ tôi.
Thân là một người đàn ông, tôi bảo vệ người phụ nữ của tôi thì có gì là sai?" Bạc Nghịch đứng thẳng tắp, một chút cũng không sợ Bạc Gia Thành.
"Đứa con bất hiếu này, mới ngồi tù bốn năm về, không những không làm cho mày tiến bộ, còn làm cho mày trở thành bộ dạng như thế này!"
Bạc Gia Thành tức giận không nhẹ, người làm vội vàng đỡ Ân Lan đứng dậy.
"Cút, mày cút đi cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày!" Bạc Gia Thành chỉ tay ra ngoài cửa mắng.
Khuôn mặt Bạc Nghịch lạnh lùng, đôi môi khơi lên một nụ cười chế giễu: "Ông yên tâm, cho dù ông có cầu xin tôi quay về, tôi cũng sẽ không bao giờ bước vào Bạc gia này một bước.
Hôm nay tôi quay về là để lấy sổ hộ khẩu, đưa hộ khẩu của tôi chuyển ra.
Từ hôm nay trở đi, giữa chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa."
Là cậu quá ngu ngốc rồi, vậy mà vẫn còn ôm chút hi vọng với cái gia đình này.
Cậu nên sớm biết rằng, cái nhà này, từ sớm đã không còn là nhà của cậu nữa rồi.
Như vậy cũng tốt, hộ khẩu độc lập, cắt đứt quan hệ với Bạc Gia Thành, sau này cậu chỉ có một người thân duy nhất là A Sương.
"Bố, mẹ, tay con đau lắm, con cảm thấy xương của con đều vỡ ra.." Sau khi Bạch Sương thả tay của Bạc Dịch ra, hắn ta rì rầm lầm bầm, cả đầu đều là mồ hôi lạnh.
Ân Lan vội vàng đi xem tình huống của hắn.
Bạc Gia Thành cũng vô cùng lo lắng, vội vàng gọi bác sĩ riêng tới.
"Đi cùng tôi tới đồn công an quản lý hộ khẩu một chuyến, tách hộ khẩu." Bạc Nghịch thực sự không muốn đợi ở chỗ này thêm bất cứ một giây phút nào nữa.
Nhưng Bạc Gia Thành lại bực mình nói: "Mày không nhìn thấy Dịch Dịch đang khó chịu sao, đợi kiểm tra xong rồi nói!"
"Còn nữa, nếu tay của Dịch Dịch có cái gì không đúng, thì hãy đợi đấy!" Bạc Gia Thành độc ác liếc nhìn Bạch Sương một cái, uy hiếp nói.
Bạch Sương ung dung cười, "Bất cứ lúc nào."
Sau khi bác sĩ riêng tới kiểm tra, chẩn đoán tay của Bạc Dịch đúng là đã bị rạn xương, phải đến bệnh viện để chữa trị.
Ân Lan khóc như hoa lê đới vũ (miêu tả một người phụ nữ đẹp lệ rơi đầy mặt), một chút cũng không dám chậm trễ đi theo xe cứu thương.
Bạc Gia Thành chỉ kịp bỏ lại những câu hung ác đó, cũng gấp rút mà đi theo.
Ông ta đối xử với Bạc Nghịch và Bạc Dịch hoàn toàn khác nhau, giống như Bạc Nghịch không phải là con ruột của ông ta vậy.
"A Nghịch, cậu còn có tôi, không cần để bọn họ vào trong lòng." Bạch Sương nắm chặt tay của Bạc Nghịch, nhìn cậu quan tâm nói.
Bạc Nghịch mím môi cười, giống như không để ý, nhưng phảng phất đâu đó lại có cảm giác giống như có một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt tim cậu.
Buổi tối, Bạch Sương ngủ trong căn phòng trước đây của Bạc Nghịch.
Biệt thư của Bạc gia rất lớn, không đến nổi mang căn phòng của Bạc Nghịch bỏ đi, những đồ vật trong phòng vẫn được sắp xếp trưng bày ý như bốn năm trước.
"Cậu ngủ trước đi." Bạc Nghịch kéo chăn lên giúp Bạch Sương.
"Cậu không ngủ sao? Còn có việc gì sao?" Đôi mắt Bạch Sương lấp lánh giống như ngôi sao, nhìn thẳng vào cậu ấy.
Ánh mắt của cô đơn giản mà vô tội, lại tỏa ra vẻ cô không hiểu, tạo nên lực hấp dẫn chí mạng.
Nếu như đây không phải Bạc gia, có khả năng Bạc Nghịch sẽ nhịn không được.
Nhưng bây giờ, cậu không có một chút tâm trạng nào cả.
Càng không có tâm tình đó.
Bạc Nghịch "Ừm" một tiếng, im lặng mấy giây, thì thầm nói: "Tôi đi bệnh viện một chuyến."
Nói xong, cậu nhịn không được mà ho hai tiếng.
"Sao lại ho rồi? Cậu bị cảm lâu chưa." Bạch Sương đưa tay sờ trán của cậu, may mà nhiệt độ bình thường.
"Không sao, cậu ngủ đi, tý nữa tôi sẽ quay lại." Bạc Nghịch ho đứng dậy, bóng lưng nhẹ nhàng mong manh.
Trong phòng bệnh Vip ở bệnh viện, Bạc Dịch khóc đến nỗi cổ họng khản đặc cuối cùng cũng ngủ.
Ân Lan lau nước mắt, bỏ tay của Bạc Dịch trở về lại trong chăn.
"Thật không biết mệnh của Dịch Dịch tại vì sao lại khổ như vậy, rõ ràng đang chăm chú ăn cơm, rõ ràng chỉ muốn chào hỏi bạn gái của Bạc Nghịch, xương tay cũng bị rạn.."
Bạc Gia Thành cất điện thoại, hàng lông mày vẫn luôn nhíu lại, "Cô ta là quán quân của cuộc thi quyền anh dành cho nữ cả nước, sức mạnh tay lớn là rất bình thường."
Ân Lan quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Ai? Bạn gái của Bạc Nghịch sao?"
"Với cả cô ta còn là thủ khoa thi đại học năm xưa, ngôi sao mới trong giới thương gia những năm gần đây, có mấy triệu fan ở trên mạng."
Bạc Gia Thành cũng phải phái người đi điều tra mới biết được thân phận thật sự của Bạch Sương.
Ân Lan có chút luống cuống, "Lão Bạc, ông nói Bạc Nghịch yêu một cô bạn gái như vậy là có ý gì?"
Hiện nay là thời đại của internet, bạn gái của nó còn có hơn mấy triệu fan, nếu như cô ta đăng một thứ gì đó, tốc độ lan truyền cũng rất nhanh đi.
Bạc Gia Thành cau chặt mày, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó lắc lắc đầu, "Không thể nào, nó không thể nào biết được chuyện năm đó, công việc bảo mật làm rất tốt."
Ân Lan lại không tán đồng, vừa căng thẳng vừa sợ hãi ôm chặt cánh tay của Bạc Gia Thành.
" Đứa trẻ Bạc Nghịch này từ nhỏ đã thấy không đúng, sự ngang ngạnh âm u cả người giống như quỷ hồn đến đòi mạng vậy.
Nếu như nó biết được chuyện xảy ra trước kia, vậy tôi phải làm sao, chúng ta phải làm sao? Tôi có phải ngồi tù không?
Tôi không muốn ngồi tù, Dịch Dịch còn chưa lớn, tôi còn muốn được nhìn nó cưới vợ sinh con."
Bạc Gia Thành an ủi bà ta: "Bà đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, bà sẽ không ngồi tù, năm đó Lệ Thiến ngã xuống cầu thang đơn thuần chỉ là vô tình, bà không cần cảm thấy là bà đẩy, bà chỉ là lỡ tay mà thôi."
Hai người lại nói thêm một lúc nữa, Bạc Gia Thành đi ra ngoài hỏi bác sĩ tình hình.
Ân Lan nhìn vào Bạc Dịch đã ngủ say ở trên giường, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay đang bị cuốn băng của hắn.
"Con trai, con không cần lo lắng, cho dù lần này Bạc Nghịch không bị đuổi ra ngoài, hắn ta cũng không thể sống thêm được mấy ngày nữa.
Sau khi mẹ tới Bạc gia, ngày nào cũng bỏ thuốc độc mãn tính vào đồ ăn của hắn ta, tính toán thời gian, cũng đến lúc phát bệnh rồi.
Con trai, con chính là con trai ruột của bố con, Bạc Nghịch chỉ là một hòn đá cản đường.
Con yên tâm, mẹ sớm đã sắp xếp hết tất cả cho con rồi, Bạc thị sau này chỉ có thể là của con mà thôi, sẽ không có ai dám ăn hiếp con nữa rồi.."
Còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người mở ra, Bạc Nghịch bước vào hai mắt đỏ hoe.
"Thì ra mẹ tôi bị bà đẩy, thì ra Bạc Dịch là con riêng của ông ta, bà vậy mà lại dám hạ độc tôi!"
"Bạc Nghịch? Mày.. mày làm sao lại ở đó!" Ân Lan hoảng hốt lo sợ.
"Tôi muốn bà đền mạng cho mẹ tôi!" Toàn thân Bạc Nghịch như được bao bọc trong một luồng sát khí, dục vọng giết chóc từ trong mắt trào ra, tức giận xông về Ân Lan.
Ân Lan sợ hãi nhắm chặt hai mắt, run rẩy cầu xin: "Đừng mà!"
Đột nhiên, một lực đạo rất lớn kéo Ân Lan qua một bên, nắm đấm của Bạc Nghịch đập lên giường bệnh, làm Bạc Dịch giật mình tỉnh dậy.
"Đây là.. xảy ra chuyện gì vậy?" Bạc Dịch vẫn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn một cảnh trước mặt.
Ân Lan bị Bạch Sương kéo qua một bên, đồng thời cô nhanh chóng dùng dao gọt hoa quả để lên cổ bà ta, làm cho bà ta không dám động đậy nữa.
"Mẹ! Cô đừng động vào mẹ tôi, nếu không tôi sẽ để cô chết rất khó coi!" Sau khi Bạc Dịch nhìn thấy rõ ràng, lớn tiếng đe dọa.
"Con trai con đừng động đậy! Nằm xuống giường đi!" Ân Lan nghẹn ngào gào lên, cổ họng bị lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo cắt qua một đường, ngay lập tức có một vệt máu.
Mắt Bạc Nghịch vẫn đỏ hoe như cũ, nhưng hành động của Bạch Sương đã làm cho sát ý trên người cậu giảm bớt đi không ít.
"A Sương, đưa dao cho tôi, chuyện này nên để tôi làm!"