Editor: Uyên
"Dừng lại, đừng dùng dị năng nữa." Hàn Lâm Hạ nắm gáy Lê Tử Ngôn nhẹ nhéo hai cái, người trong ngực như mèo con cứng đờ.
Hàn Lâm Hạ cau mày gạt tay Lê Tử Ngôn ra, lấy một thanh socola trong túi ra. Loại sôcla này là trong quân đội được phát để bổ sung thể lực, bởi vì hiện tại điều kiện có hạn nên Hàn Lâm Hạ cũng rất ít ăn, chỉ còn lại một thanh thế này.
Socola bổ sung thể lực không ngọt mà còn hơi đắng nhưng rất dễ bổ sung đường, Lê Tử Ngôn nằm trên sô pha, trán nổi gân xanh đau đớn, cảm giác suy nhược do dị năng trong cơ thể tiêu hao quá mức đang đạt tới đỉnh điểm.
"Tìm thấy đứa nhóc kia rồi, hai người để các anh em nghỉ ngơi trước đi, không cần vào đây."
"Được rồi anh Hàn."
Bạch Kính Triết nghe Hàn Lâm Hạ nói đã tìm được người, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng là người bọn họ cứu về nên vẫn phải chịu trách nhiệm.
Sau khi thông báo cho bọn Bạch Kính Triết một tiếng, Hàn Lâm Hạ đóng cửa lại rồi quay lại bên sô pha.
Một tay Lê Tử Ngôn che trên mắt, đau đớn đã giảm bớt rất nhiều nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Dị năng là xuất hiện sau khi mạt thế bắt đầu được một tháng, hơn nữa thời gian mỗi người phát hiện dị năng không giống nhau nên với việc kiểm soát dị năng cũng không giống, cho dù là Hàn Lâm Hạ thì hiện tại cũng chỉ biết sử dụng mà thôi.
Huống chi hiện tại thế giới hỗn loạn đến như vậy, người chết kẻ trốn, làm sao có nhà khoa học nào đi nghiên cứu chuyện này.
Ngay từ đầu Hàn Lâm Hạ đã từng có tình huống sử dụng dị năng quá mức giống thế này, cơ thể mềm nhũn suy nhược, thậm chí đầu còn đau đến muốn nứt ra, cho nên hiện tại hắn có thể hiểu cảm giác của Lê Tử Ngôn.
"Uống nước đi." Đưa tay đỡ Lê Tử Ngôn dậy đút nước, Hàn Lâm Hạ vẫn ngồi đó chờ Lê Tử Ngôn ổn lại.
Cơ thể dần dần bình phục, tuy vẫn mệt không chịu nổi nhưng ít nhất đã tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, Lê Tử Ngôn từ từ mở mắt ra rồi thở một hơi, nhìn Hàn Lâm Hạ ở bên cạnh.
Sắc mặt cậu vẫn trắng bệch, đôi môi luôn căng hồng cũng khô tróc, bày ra dáng vẻ đáng thương, đôi mắt hạnh cũng sưng húp thật làm cho người ta thương tiếc.
Hàn Lâm Hạ nhíu mày, vẻ mặt cũng không được tốt, nhìn dáng vẻ này của Lê Tử Ngôn, trong lòng hắn hơi khó chịu.
"Còn khó chịu?"
Lê Tử Ngôn lắc đầu, chống sô pha ngồi dậy, "Xin lỗi anh Hàn, anh đừng giận được không?"
"......"
Giọng nói mềm mại quyến luyến, ánh mắt quyến rũ, yết hầu Hàn Lâm Hạ khẽ trượt, ánh mắt thâm trầm, hắn không biết người này có phải cố ý lộ ra dáng vẻ này trước mắt hắn hay không.
"Đứng lên..."
"Anh Hàn, anh ơi...đừng giận em mà, em sẽ không bao giờ làm vậy nữa, em chỉ muốn giúp anh thôi."
Lê Tử Ngôn cắn môi, hai tay ôm lấy cánh tay Hàn Lâm Hạ, ánh mắt đặt lên nửa người trên trần trụi của Hàn Lâm Hạ, đưa tay chạm nhẹ vào một vết sẹo trên ngực Hàn Lâm Hạ, "Anh ơi, có đau không?"
Ngón tay ấm áp giống như mang theo dòng điện, cơ thể Hàn Lâm Hạ run lên, hất tay Lê Tử Ngôn ra, hung tợn nói, "Cậu làm gì vậy?!"
"Anh ơi? Em..."
Lê Tử Ngôn co người trên sô pha, thấy Hàn Lâm Hạ tức giận nên tủi thân không dám nói.
Hàn Lâm Hạ cũng cảm thấy mình phản ứng quá khích, nhưng mà cảm giác trước ngực hắn vẫn chưa biến mất, lồng ngực phập phồng, cầm quần áo đã khô bên cạnh mặc lên, "Cậu nghỉ đi, tôi đi ra ngoài."
Nói xong hắn liền bước nhanh ra khỏi phòng, Lê Tử Ngôn nhìn cửa đóng lại thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
: [Ký chủ, quá trình có vẻ không được suôn sẻ lắm.]
"Ừm, tâm lý đề phòng của anh Hàn quá mạnh nên rất khó chấp nhận một người, cũng rất khó tin ta. Nhưng mà nhìn thái độ của anh ấy thì hình như không phải không có cảm giác với ta."
Lời này không phải là Lê Tử Ngôn quá tự tin mà là cậu cảm giác được thái độ của Hàn Lâm Hạ, không giống như không muốn tiếp xúc với cậu, ngược lại còn giống như thẹn quá hóa giận và muốn che giấu du͙ƈ vọиɠ.
"Cứ từ từ đi, không thể gấp gáp, ta muốn bảo vệ anh ấy."
Lê Tử Ngôn khẽ cười, chịu đựng cơn đau đầu thu vật tư lại rồi nằm xuống sô pha, lấy bộ quần áo chiến đấu Hàn Lâm Hạ vừa cởi ra ôm vào lòng.
Hàn Lâm Hạ từ trong phòng đi ra xoa xoa thái dương, hoàn toàn không thể kiểm soát được nhịp tim, "Má!"
Tâm tình vẫn chưa bình tĩnh, quần áo trên người cũng không cho hắn hạ nhiệt, vừa rồi mới lau trên người Lê Tử Ngôn nên có dính một ít mùi, rất nhẹ nhưng vừa hay lại ở cổ áo, thở một hơi đều là mùi của cậu.
Định rút một điếu thuốc, Hàn Lâm Hạ phát hiện quần áo chiến đấu còn ở trong phòng, nhưng trong phòng lại có đứa nhóc khiến hắn chạy trối chết, quả thực hắn không dám đi vào nữa.
"Lão Bạch."
Hàn Lâm Hạ đi đến bên cạnh Bạch Kính Triết, vỗ vỗ bả vai Bạch Kính Triết, "Cho điếu thuốc."
"Anh Hàn, không phải bạn nhỏ kia cho anh thuốc lá xịn lắm sao, anh còn tới bóc lột em làm gì?" Bạch Kính Triết nói như vậy nhưng tay vẫn nghe lời lấy thuốc lá đưa qua.
"Để quên trong phòng."
Bạch Kính Triết bĩu môi, cũng không thèm để ý, "Sao rồi? Đứa nhóc kia đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đi theo tụi này."
"Hả? Đi theo anh à? Cậu ấy nhìn rất ngoan mà, nghịch ngợm đến vậy sao?"
Lúc này Bạch Kính Triều có thể coi như là kinh ngạc muốn rớt cằm, nhưng nhiều hơn là lo lắng, "Anh Hàn, lần trước em quên hỏi, đứa nhóc này có dị năng không? Lần này cậu ấy đi theo chắc không phải vì ham chơi phải không?"
Hàn Lâm Hạ hít một hơi thuốc, phun ra một hơi rồi vẫy tay với Trần Khoáng Viễn cách đó không xa.
Chuyện của Lê Tử Ngôn sớm muộn gì cũng phải nói, hơn nữa lão Trần và lão Bạch đều là người có thể tin tưởng, nói với bọn họ sớm một chút cũng là tốt cho Lê Tử Ngôn.
"Hai người theo tôi vào đây, đừng để ai biết."
Hai người liếc nhau, biết đây là chuyện quan trọng cần bàn bạc nên vội vàng đi theo Hàn Lâm Hạ vào phòng hai người ở lầu hai.
"Anh Hàn, rốt cuộc là thế nào?"
"Lê Tử Ngôn có dị năng, là dị năng không gian."
"Dị năng không gian? Trần Khoáng Viễn không hiểu, "Là cái gì?"
"Dị năng của cậu ấy chính là có thể cất trữ vật tư trong không gian của mình, nguyên tắc thì tôi giải thích không rõ nhưng đối với chúng ta mà nói thì rất hữu ích và quan trọng."
So với sự chậm chạp của Trần Khoáng Viễn thì Bạch Kính Triết hiểu nhanh hơn, sau khi ngạc nhiên rất nhanh đã trở nên nghiêm túc, "Anh Hàn, chuyện này có ai biết?"
"Chỉ có mấy người chúng ta, dị năng này quá khó tin, không thể để người khác biết được."
Bạch Kính Triết gật đầu, "Vậy hôm nay cậu ấy?"
"Cậu ấy thấy quy định của Vương Thành nên biết vật tư của chúng ta có thể sẽ không đủ, cho nên đi theo lấy về rất nhiều thứ."