Editor: Uyên
Một tầng có hai phòng, ý định ban đầu của Hàn Lâm Hạ là hắn và Trần Khoáng Viễn Bạch Kính Triết cùng canh giữ ở tầng hai, như vậy nếu như có trường hợp bất ngờ hoặc nguy hiểm gì thì bọn họ có thể phản ứng ngay lập tức. Lẽ ra Lê Tử Ngôn được xếp ở lầu trên, nhưng vì thân phận, dị năng còn có diện mạo của cậu đều quá gây chú ý, ở trên còn có ba người ngoài, nếu để một thiếu gia trắng mềm trên đó không biết có thể xảy ra chuyện hay không.
Sau khi thảo luận một hồi thì quyết định cho Lê Tử Ngôn ở lại tầng hai, ở chung phòng với Hàn Lâm Hạ.
Dưới tình hình này cũng không thể đòi hỏi gì nhiều, Lê Tử Ngôn và Hàn Lâm Hạ dùng khăn ướt lau người sơ qua rồi nằm xuống giường.
Cho dù là lúc nghỉ ngơi cũng không thể thả lỏng, cơ thể và thần kinh Hàn Lâm Hạ đều căng thẳng, trên người vẫn mặc đồng phục chiến đấu nặng nề.
Sau khi mạt thế bắt đầu, thời tiết trở nên rất bất thường, ban ngày khô nóng không chịu nổi nhưng đến tối lại âm u lạnh lẽo. Lúc Lê Tử Ngôn trốn khỏi nhà chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng manh, còn bởi vì xung đột mà rách vài chỗ, lúc này đáng thương cuộn tròn trên sô pha.
Cũng không phải Hàn Lâm Hạ muốn chú ý đến Lê Tử Ngôn mà vì Lê Tử Ngôn cứ luôn run rẩy nhưng lại không nói một lời, khiến hắn không muốn để ý cũng khó.
Trước mặt tối sầm, trong khoang mũi tràn vào mùi xà phòng và thuốc lá, Lê Tử Ngôn lấy chiếc áo khoác trên mặt xuống rồi nhìn về phía Hàn Lâm Hạ.
"Không lạnh? Mặc đi."
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen càng làm lộ vóc người rắn chắc, cơ bắp trên người cũng không quá dữ tợn mà đặc biệt gợi cảm, cũng mang đến đầy cảm giác an toàn.
"Cảm ơn anh Hàn..."
Nhỏ giọng nói cảm ơn rồi Lê Tử Ngôn rụt cả người vào trong áo khoác, hơi thở lúc này đều là mùi hương trên người Hàn Lâm Hạ.
Vào ban đêm tang thi hoạt động thường xuyên hơn, hơn nữa còn đặc biệt nhạy cảm với ánh sáng, mùi máu tươi và âm thanh cho nên trước đó bọn họ đã rắc khá nhiều bột mùi thực vật xung quanh sau đó mới tắt đèn.
Lê Tử Ngôn nằm trên sô pha hoàn toàn không thể bình tĩnh được, một phần là vì sợ hãi khi ở mạt thế, một phần là vì người đàn ông trước mặt.
Tiếng hít thở của hai người rất nhẹ, người ở các phòng khác cũng rất cẩn thận, cả căn cứ đặc biệt yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng gió gào thét đi qua từng kẻ lá bên ngoài.
"Gầm!"
"Lạch cạch, lạch cạch."
Bên ngoài vang lên một tiếng gầm gú còn có vài tiếng bước chân lạch cạch, người đàn ông ngồi trên sô pha mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo ánh sáng lạnh thấu xương.
Lê Tử Ngôn cũng từ trên ghế sô pha ngồi dậy, ôm áo của Hàn Lâm Hạ, muốn nhúc nhích nhưng lại sợ mình gây thêm chuyện.
"Đừng nhúc nhích."
Hàn Lâm Hạ nhỏ giọng nói, hắn đã trải qua huấn luyện nên khả năng nhìn trong bóng đêm rất mạnh, huống chi hắn còn có dị năng nên thể lực cũng tốt hơn trước.
Kiểm soát tiếng hít thở và tiếng bước chân của mình đi về phía trước, Hàn Lâm Hạ tới gần bên giường kéo rèm cửa sổ nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Mảnh đất trống trải xuất hiện dấu vết của thú dữ, bên ngoài hàng rào phòng hộ có một đám tang thi đang nằm sấp trên đó, đặc biệt dọa người.
Máy truyền tin trước ngực phát ra hai tiếng báo động, hiển nhiên phát hiện chuyện này không chỉ có một mình hắn, bọn Trần Khoáng Viễn cũng đã tỉnh đang quan sát tình hình bên ngoài.
Cũng may bọn họ đã chuẩn bị trước nên tang thi và thú dữ không vào được, ngược lại đang ở bên ngoài bắt đầu cắn xé đối phương loạn thành một đống hỗn độn.
Tính công kích của thú dữ rất mạnh nhưng lại không địch lại được, tang thì cắn xé thú dữ chỉ còn lại một đống thịt và xương, sắc trời từ từ hừng sáng, đám tang thi cũng tản đi.
Hàn Lâm Hạ vẫn không nhúc nhích đứng bên cửa sổ, khoảng hơn một tiếng sau mới thả rèm cửa sổ xuống, đi đến giữa phòng khách.
Trong phòng bị ánh mặt trời yếu ớt bên ngoài chiếu sáng, nam sinh ôm áo của hắn ngồi trên sô pha, tóc hơi bù xù, sắc mặt cũng tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, thấy hắn đến gần liền cẩn thận hỏi.
"Tụi nó...đi chưa?"
Giọng nói Lê Tử Ngôn rất nhẹ, sợ Hàn Lâm Hạ nghe không thấy nên nửa quỳ dậy tiến đến bên tai Hàn Lâm Hạ, hơi thở đều phả lên cổ Hàn Lâm Hạ.
Không được tự nhiên nhíu mày rồi vội vàng gật đầu, ngồi trở lại ghế sa lon, "Đi rồi."
Cửa cũng mở ra, Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết đi tới trước mặt Hàn Lâm Hạ rồi ngồi xuống đối diện, "Anh Hàn, quả nhiên bọn họ không có ý tốt."
"Tối hôm qua động tĩnh của tang thi lớn như vậy nhưng lại không có tiếng báo động, rõ ràng bọn họ đã biết chỗ này có tang thi."
So với sự phẫn nộ của Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết thì Hàn Lâm Hạ bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn sờ túi áo muốn lấy một điếu thuốc ngậm nhưng lại không tìm thấy, một giây sau bên miệng liền chạm phải một xúc cảm mềm mại, rũ mắt xuống thấy hoàng tử nhỏ trắng nõn kia đang cầm một điếu thuốc đặt bên miệng hắn, ánh mắt sợ hãi có thể khơi dậy du͙ƈ vọиɠ bảo vệ trong lòng người.
Trong khoang mũi tràn vào một mùi hương thơm ngát, Hàn Lâm Hạ giật mình cắn điếu thuốc. Lê Tử Ngôn thấy Hàn Lâm Hạ nhận thì cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt nóng rực của hai người đối diện, trong lòng cậu lộp bộp, đưa hộp thuốc lá được bảo quản cẩn thận trong lòng bàn tay ra, "Hai người có muốn không?"
"......Cám ơn."
Ai cũng là kẻ nghiện thuốc, chẳng qua bọn họ đều không nỡ lấy, nhãn hiệu Lê Tử Ngôn cho không tồi, Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết do dự một lát rồi lấy một điếu ngậm vào miệng nhưng lại không phát hiện trong mắt Hàn Lâm Hạ chợt lóe lên bất mãn cùng trào phúng.
"Ngay từ đầu Vương Thành đã không có ý định cho chúng ta ở lại, để chúng ta ở đây....đã có ý đồ trước."
"Anh Hàn, lời này có ý gì?"
Lê Tử Ngôn cũng ngồi ngay ngắn vểnh tai nghe.
"Ở đây có tang thi thú dữ, còn là một nơi chưa được khai hoang, nếu như thực lực của chúng ta không mạnh, không có phòng bị thì muốn chết là chết, bọn họ cũng sẽ loại bỏ được một tai họa. Nếu như chúng ta không chết, còn gϊếŧ tang thi ở đây vậy căn cứ của bọn họ sẽ càng lớn mạnh, chúng ta ở lại chỗ bọn họ thì phải nộp phí bảo hộ, thay bọn họ gϊếŧ tang thi."
Đơn giản chỉ là lấy tụi này làm bia đỡ, để bọn họ không phải ra sức mà thôi. Vương Thành đố kị thực lực của Hàn Lâm Hạ nhưng lại không muốn lãng phí tài nguyên này nên mới nghĩ ra một chiêu như vậy.
Tất cả những người ngồi đây đều là người thông minh, đầu óc vừa chuyển đã biết chuyện gì đang diễn ra.
"Các cậu báo cho các anh em, hai ngày tiếp nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị diệt tận gốc lũ tang thi."
"Đã hiểu."
"Hắn muốn chúng ta chết thì không được như ý hắn."
Hàn Lâm Hạ dụi tắt điếu thuốc, thở ra một vòng khói, hơi ngẩng đầu yết hầu khẽ trượt cực kỳ gợi cảm, "Mảnh đất này sớm muộn gì cũng là của chúng ta."
"Rõ!"