Editor: Uyên
Tài xế không dám quay đầu về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về biệt thự, Lê Tử Ngôn đã say đến lã người, Cảnh Trạch dứt khoát ôm Lê Tử Ngôn vào nhà.
Lê Tử Ngôn ôm cổ Cảnh Trạch, vùi đầu trong lòng Cảnh Trạch, mùi hương trên người càng thêm nồng đậm rõ ràng.
"Tôi không có hứng thú với quỷ say, đừng lộn xộn."
Bị người ghét bỏ, Lê Tử Ngôn cũng không thèm để ý, cậu nhướng mày, trong đôi mắt màu nâu trà lấp lánh mang theo dịu dàng cùng ý cười, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Ngài Cảnh? Ôm ôm..."
Cảnh Trạch vẫn luôn biết đôi mắt của cậu rất đẹp, lúc nhìn chăm chú vào có thể nhìn thấy bóng hình của mình trong mắt cậu, nho nhỏ nhưng lại rõ ràng, như thể đang nhìn người trong lòng vậy. Mà ánh mắt ngây thơ quyến luyến như vậy chắc chắn rất có thể thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của đàn ông.
Lúc hai người làʍ ŧìиɦ, Lê Tử Ngôn càng tỏ ra như thế, dù biết quan hệ của hai người chỉ là giao dịch, nhưng vẫn sinh ra ảo giác rằng Lê Tử Ngôn thích hắn.
Lời tỏ tình lúc say rượu vừa rồi của Lê Tử Ngôn vẫn đang văng vẳng ở bên tai, Cảnh Trạch nhìn chăm chú vào hai mắt Lê Tử Ngôn, lần đầu tiên cảm thấy dường như mọi chuyện đã vượt ngoài kế hoạch của mình.
Lựa chọn Lê Tử Ngôn là bởi vì coi cậu là thế thân của Tô Kiến Bạch, nhưng hai người lại không có chỗ nào giống nhau. Nhưng Lê Tử Ngôn luôn có thể mang tới cho hắn một cảm giác quen thuộc, giống như hai người đã quen biết từ trước, thậm chí là còn ở bên nhau một thời gian.
Cảnh Trạch không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như thế, nhưng tất cả những điều này làm hắn cảm thấy quá chân thật, hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Đặt Lê Tử Ngôn lên giường, Cảnh Trạch cũng không khốn nạn đến mức muốn làm gì với một tên say rượu, đứng dậy muốn rời đi nhưng cánh tay lại bị người trên giường ôm chặt, không thể động đậy.
Gò má mềm mại cọ cọ lên lòng bàn tay hắn, mang tới một cơn ngứa ngáy đến tận đáy lòng, Cảnh Trạch cố gắng muốn rút tay ra nhưng cũng không dùng bao nhiêu sức.
"Nếu cậu không buông tay thì đêm nay tôi sẽ ở đây đó."
"..."
Người trên giường hình như đã ngủ mất không trả lời, Cảnh Trạch đứng một hồi mới nằm xuống giường, người bên cạnh không biết có phải có radar cảm ứng hay không mà lập tức lăn vào lòng hắn.
Cảm giác thơm mềm trong lòng khiến Cảnh Trạch thỏa mãn, cho dù không muốn thừa nhận nhưng lại không thể nào bỏ qua được xíu thỏa mãn này trong lòng. Ngay cả chút ghen tuông vừa rồi bị người ta ngó lơ cũng biến mất không còn tăm tích.
Một đêm nay hai người đều ngủ đặc biệt thoải mái, cho dù không có làm chuyện kịch liệt gì, yên bình như vậy thôi cũng đã đủ xoa dịu lòng người
Rõ ràng Cảnh Trạch không uống bao nhiêu rượu, nhưng đêm nay hắn lại ngủ đến rạng sáng, người trong lòng đang yên tĩnh nằm trước ngực hắn. Cảnh Trạch cứ như thế nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ ngon của cậu, giống như bị mê hoặc mà đưa tay vén lại sợi tóc đen trước trán cậu.
"A..." Lê Tử Ngôn mở mắt ra, lông mi dài khẽ chớp, sau đó mơ màng nhìn người đàn ông bên cạnh mình, ánh mắt ẩm ướt đặc biệt vô tội, vừa nhìn đã khiến người ta muốn ôm vào lòng.
Cảnh Trạch hừ một tiếng rồi nắm cằm Lê Tử Ngôn, hôn cậu một cái thật mạnh.
"Đây là trả nợ cho đêm qua."
"Ưʍ...hợp đồng bán thân còn ở trong tay anh, nợ cái gì chứ, muốn đòi thì đòi đi." Ngón tay của Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng gõ lên bụng Cảnh Trạch, đặc biệt quyến rũ.
Người đẹp đang nằm trong lòng, ai mà không thỏa mãn, Cảnh Trạch vui vẻ từ trên giường đứng lên đi vào phòng vệ sinh, sau khi rửa mặt xong đi ra thì Lê Tử Ngôn đã vào nhà bếp nấu đồ ăn, hắn cầm điện thoại đêm qua bị ném qua một bên, phía trên là mấy tin nhắn chưa đọc cùng nhiều cuộc gọi nhỡ.
Vẻ mặt Cảnh Trạch cực kỳ vui sướng, mở khóa điện thoại rồi nhấn vào voice chat của Ngụy Tu Trúc.
Ngụy Tu Trúc: Mẹ nó Cảnh Trạch cậu còn là người không? Sao hôm qua cậu không nói tôi biết Tử Ngôn là vợ sắp cưới của cậu?
Ngụy Tu Trúc: Má, tôi còn định hẹn Tử Ngôn đi chơi!
Ngụy Tu Trúc: Phắc! Sao người đẹp nào cũng đụng phải cậu hết vậy!
Cảnh Trạch cau mày trả lời, "Cậu ấy không phải là vợ sắp cưới của tôi, cậu đang nói cái gì vậy?"
Không biết có phải do Ngụy Tu Trúc vẫn luôn đợi tin nhắn hay là đang dùng điện thoại, mà hắn vừa gửi tin nhắn liền có hồi âm.
Ngụy Tu Trúc: Không phải vợ sắp cưới của cậu sao? Quỷ mới tin, cậu xem hotsearch đi, hôm nay vừa mới công khai hai người luôn, chú dì cũng đã thừa nhận rồi, cậu còn chối chi nữa!
"Cái gì?" Cảnh Trạch sửng sốt, lập tức mở hotsearch, hầu như tất cả những cái trên cùng đều có liên quan đến hắn.
Con dâu của Cảnh gia
Cảnh gia thừa nhận con dâu
Cảnh Trạch & Tô Kiến Bạch
Tô Kiến Bạch đăng Weibo
Lật thuyền
Sắc mặt càng ngày càng âm trầm, Cảnh Trạch nhìn tên mình và Tô Kiến Bạch, trong lòng hơi chìm xuống, không nghĩ nhiều liền gọi điện Tô Kiến Bạch.
"A Trạch..."
"Kiến Bạch, cậu..."
"Chuyện trên hotsearch có thật không? Cậu có vợ rồi à?"
"..."
Cảnh Trạch không biết nên nói thế nào, hắn muốn giải thích với Tô Kiến Bạch, nhưng lại cảm thấy vô lực, đối diện với sự im lặng và tiếng khóc nức nở khiến hắn hoảng hốt, Cảnh Trạch mở miệng, "Không, không phải, là hiểu lầm thôi."
"Là hiểu lầm sao? Nhưng cô chú đã thừa nhận rồi."
"Tôi và người này không phải như cậu tưởng tượng đâu, giữa chúng tôi chỉ là giao dịch để đối phó với người trong nhà thôi, cậu đừng hiểu lầm."
Từ trước đến nay Cảnh Trạch chưa từng lừa gạt y, nghe nói như vậy, trong lòng Tô Kiến Bạch cũng dần yên ổn, sắc mặt âm trầm nhìn ảnh chụp của hai người được phóng to trên máy tính bảng.
"Nhưng sao chuyện này lại có thể bị lộ? Hơn nữa còn làm phiền đến cô chú." Trong giọng nói của Tô Kiến Bạch mang theo nghi vấn, giống như thật sự lo lắng cho Cảnh Trạch.
Câu hỏi này cũng là thắc mắc của Cảnh Trạch, dù sao hắn vẫn luôn cẩn thận. Mặc dù vì liên quan đến Tô Kiến Bạch nên cũng được coi là một nhân vật công chúng, nhưng cũng chưa bao giờ bị người ta chụp ảnh, sao lần này lại rơi xuống hố.
"Cậu nam sinh kia, thật sự không có ý gì với cậu chứ?"
Cảnh Trạch nghe Tô Kiến Bạch nói vậy, lập tức nghĩ đến chuyện Lê Tử Ngôn tỏ tình với hắn như thật như giả hôm qua, sắc mặt càng ngày càng kém, tay cũng nắm chặt thành quyền.
"Kiến Bạch, tôi còn có chuyện phải giải quyết, chuyện này cậu không cần nghĩ nhiều."
"Được, tôi tin tưởng cậu, vậy cậu từ từ giải quyết, đừng quá hung dữ với người ta, có khi là chúng ta nghĩ sai thôi."
Nghe Tô Kiến Bạch hiểu chuyện như vậy, Cảnh Trạch lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, mà trong lòng cứ cảm thấy quái lạ, hắn không nói nhiều nữa, liền cúp điện thoại.
Đi ra phòng khách, Lê Tử Ngôn đã bày bữa sáng lên bàn, cậu đứng ngược sáng, đôi cánh trắng như tuyết càng tôn thêm vẻ đẹp thánh thiện. Chỉ là nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua và sáng nay, cộng thêm những gì Tô Kiến Bạch nói, Cảnh Trạch chỉ thấy người trước mặt làm hắn ghê tởm.
Bước lên trước, tức giận nắm chặt cổ tay Lê Tử Ngôn, giọng nói của Cảnh Trạch lạnh như băng, "Lê Tử Ngôn, có phải tôi cho cậu quá nhiều mặt mũi nên chuyện gì cũng dám làm phải không?"