Editor: Uyên
Quần áo được lấy ra rồi lại được cất từng cái một, Lai Tháp cũng không chê mệt, cứ như thế cõng Lê Tử Ngôn trên lưng, rõ ràng biểu hiện lúc thường luôn thiếu kiên nhẫn, nhưng khi đối mặt với Lê Tử Ngôn lại thể hiện ra tất cả dung túng của mình.
Trước kia lúc chưa ở bên nhau, Lê Tử Ngôn nấu cơm cho Lai Tháp, Lai Tháp chỉ cảm thấy vật nhỏ này rất biết cách khiến người ta vui vẻ, nhưng sau khi hai người xác lập quan hệ, trong lòng ngoại trừ cảm giác ngọt ngào, còn có thêm một chút đau lòng như có như không.
Cơ thể mảnh mai của á thú nhân nhỏ đưa lưng về phía hắn, tạp dề phác họa vòng eo thon thả, làm người ta chỉ muốn đưa tay kéo cậu vào lòng.
Dáng người thon thả đương nhiên là chuyện tốt, dù sao cũng có thể làm cho người khác nhìn mà vui thích, nhưng Lai Tháp lại cảm thấy như vậy quá gầy, chỉ khiến hắn đau lòng không thôi, từng bước đi lên trước, Lai Tháp đi tới phía sau Lê Tử Ngôn rồi đặt bàn tay to lên vai Lê Tử Ngôn, xuyên thấu qua một lớp vải mỏng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của á thú nhân trong ngực, làm cho trong lòng Lai Tháp khẽ động, tràn ngập cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Hắn sinh ra đã là đứa con của trời, có bối cảnh gia đình ưu tú, có cha mẹ cùng hoàn cảnh lớn lên hoàn hảo, cộng thêm thể chất cùng năng lực cấp S của hắn, vì thế hắn vẫn luôn là người nổi bật trong số các bạn cùng trang lứa, cũng có được những thành tựu mà những người khác hâm mộ không có được.
Hắn dường như từ khi sinh ra đã không có khát vọng gì với những thứ này, cũng không ham muốn gì đó, nhưng hiện tại hắn mới nhận ra, hối hận trong hơn hai mươi năm qua mình thờ ơ cỡ nào.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, những thứ Lê Tử Ngôn mang đến cho hắn cũng là những điều hắn khó mà có được và cũng chưa bao giờ được hưởng thụ thỏa mãn.
"Anh Lai Tháp chờ chút, một lát nữa là xong rồi."
"......Ừm."
Thật ra Lai Tháp muốn Lê Tử Ngôn nghỉ ngơi nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn ngạo kiều quen rồi, nên không cách nào có thể chủ động biểu đạt ý nghĩ của mình với những người khác, huống chi là đối mặt với người...người hắn thích.
Trong lòng hắn luôn có một loại kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này đã hình thành cho hắn tính cách biệt nữu, khó có thể biểu đạt ý nghĩ chân thật trong lòng mình, nhất là khi đối mặt với người quan trọng trong lòng mình, càng làm cho tính ngượng ngùng và ngạo kiều của hắn thêm mạnh mẽ, luôn nói những lời trái lòng. Nếu như là lúc trước, thì hắn tất nhiên sẽ không rối rắm đến như vậy, nhưng từ lần trước làm Lê Tử Ngôn hiểu lầm, suýt nữa mất đi Lê Tử Ngôn, Lai Tháp mới ý thức được yêu và thích là cần phải được thể hiện bằng lời nói.
"Ngày mai em không cần nấu cơm nữa."
"Sao vậy? Em nấu không ngon à? Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài ăn đi, được chứ anh Lai Tháp?"
Lê Tử Ngôn quay người, hai tay ôm cánh tay Lai Tháp, cái đuôi nhỏ tâm cơ quấn quanh cánh tay Lai Tháp, dáng vẻ làm nũng này ai có thể chịu nỗi.
Ánh mắt Lai Tháp tối sầm lại, tay cầm cổ tay Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng ma sát mạch đập trên đó, ngón tay mang theo vết chai mỏng làm cho làn da Lê Tử Ngôn hơi đau, nhưng phần lớn là tê dại.
"Nấu cơm quá vất vả, anh sợ em mệt. Sau này anh sẽ học nấu ăn."
Lúc Lai Tháp nói những lời này, hắn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hai mắt Lê Tử Ngôn, nghiêng đầu nhưng cổ tay Lê Tử Ngôn cảm nhận được từng nhiệt độ nóng bỏng, còn có một chút ẩm ướt, thể hiện sự khẩn trương của hắn.
Lê Tử Ngôn nghe những lời này hơi sửng sốt, nhưng sau đó lập tức mỉm cười, hai lỗ tai rung rung một cái, cái đuôi nghịch ngợm cũng không ngừng trêu chọc trên cánh tay Lai Tháp.
"Anh Lai Tháp, có phải anh rất thích em hong?"
Đây là lần đầu tiên Lê Tử Ngôn dùng giọng điệu đáng yêu thế này nói chuyện, tự làm bản thân mình nổi cả da gà, nhưng hiệu quả lại ngoài ý muốn, vừa ngọt vừa chát, chọc Lai Tháp đỏ cả mặt, nhưng vẫn muốn cố gắng kìm chế cảm xúc.
"Nấu cơm cho ngon, đừng nghịch nữa."
Nói thì nói như vậy, nhưng Lai Tháp lại không buông Lê Tử Ngôn ra, vẫn lẳng lặng ở bên cạnh cậu. Hai người không nói gì nhiều, nhưng chỉ cần một hành động nhỏ cũng đủ để cho không gian nhỏ bé này tràn ngập bầu không khí yêu đương ngọt ngào.
Lai Tháp rất nghiêm túc về mặt tình cảm, và hắn không phải là làm vẻ. Hắn chỉ là ngạo kiều mà thôi, thế cũng không có nghĩa là hắn không muốn thừa nhận tình cảm của mình. Cho nên hắn không có ý định giấu diếm quan hệ giữa mình và Lê Tử Ngôn, mặc dù chuyện này hoàn toàn khác với chuyện hắn từng nói muốn hủy bỏ hôn ước.
Người đầu tiên nhìn ra hắn yêu đương là thành viên của hội sinh viên, cũng là một người Lê Tử Ngôn quen biết, chính là đàn anh á thú nhân mà cậu gặp ngày đó, Phil.
Không phải Phil cố ý tìm hiểu, mà do Lai Tháp thật sự rất khác so với lúc trước. Trước đây, sau khi hoàn thành tất cả các khóa học và bài tập về nhà, Lai Tháp sẽ ở lại văn phòng xử lý tài liệu, hoặc đi đến phòng huấn luyện để rèn luyện năng lực, chưa bao giờ nghiện internet. Nhưng sau khi quay về từ kỳ nghỉ, rõ ràng có thể cảm giác được số lần Lai Tháp xem điện thoại nhiều hơn trước, gần như cứ thỉnh thoảng là lại nhìn một lần, có đôi khi cứ cách năm phút lại phải liếc mắt nhìn một cái, nếu không nhìn thấy tin nhắn hắn muốn thấy thì sẽ cau mày, quay đầu làm bộ không quan tâm, nhưng lại không biết vẻ mặt của hắn đã phơi bày tất cả.
Còn có một điểm nữa chính là, sau khi nhận được tin nhắn, Lai Tháp mặc dù đã mạnh mẽ kiềm chế biểu cảm của mình, nhưng vẫn có thể nhìn từ ánh mắt và khóe môi của hắn toát ra ngọt ngào cùng tình yêu, biểu cảm này chỉ có người yêu đương mới có thể có được.
Tốt xấu gì cũng là người tình trong mộng của mình, Phil muốn biết liệu mình còn có cơ hội hay không, hơn nữa còn muốn biết chuyện này cũng không chỉ có một mình y. Không ít á thú nhân đều muốn đi hỏi một câu, cuối cùng y cũng bắt được một cơ hội.
"Hội trưởng Lai Tháp."
"Ừm, có chuyện gì à?"
Lai Tháp vừa trả lời xong tin nhắn của Lê Tử Ngôn, nét dịu dàng trên mặt còn chưa thu hồi hết, Phil nhìn mà mặt đỏ tim đập.
"À thì, đàn anh Lai Tháp, em không có ý xâm phạm sự riêng tư của anh, nhưng em muốn hỏi anh một chuyện, bây giờ anh vẫn còn độc thân chứ?"
Vấn đề này thật sự quá xấu hổ, mặc dù quốc gia thú nhân là chủng tộc tương đối cởi mở trong chuyện này, nhưng điều đó không có nghĩa là một á thú nhân độc thân như Phil đây hỏi thú nhân chuyện này cũng không thể không được thẹn thùng.
Cứ tưởng sẽ bị Lai Tháp trách móc, nhưng không ngờ đối phương lại thản nhiên thừa nhận, chỉ là giữa hai hàng lông mày có thêm vài phần vui sướng.
"Đúng vậy, tôi có người yêu rồi."
Từ "người yêu" làm tan nát cõi lòng của Phil, y trầm mặc trong chốc lát, yên lặng an ủi trái tim đang vỡ thành trăm tám miếng, cố gắng chống đỡ tiếp tục hỏi, "Anh đã yêu đương, vậy sao lại không thấy anh công khai? Tụi em cứ tưởng anh vẫn còn độc thân."
"Công khai?"
"Đúng vậy, là công khai ở trong vòng bạn bè, trên mạng hoặc tuyên bố đối tượng yêu đương lên tài khoản của mình, như vậy có thể mang lại cảm giác an toàn cho đối phương."
Không phải Phil tự nguyện nói như vậy, chẳng qua y cũng có chừng mực, hai người quen biết nhau lâu như thế cũng không thể ở bên nhau, nên y biết Lai Tháp hoàn toàn không thích kiểu người như y, so với việc ở đây ghen tị cùng oán giận, chi bằng hào phóng một chút, còn có thể làm cho mình thêm chút phong độ.
Hắn chưa từng nghĩ tới điều này, thân là thẳng nam lần đầu yêu, Lai Tháp hoàn toàn không biết gì với chuyện này cả. Chẳng qua theo lời Phil nhắc nhở hắn, hắn không công khai, Lê Tử Ngôn cũng không. Quan trọng hơn là, Lê Tử Ngôn cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với hắn.
"Nếu đối phương không yêu cầu công khai là có ý gì?"
"Ừm...có thể là cậu ấy quan tâm đến cảm nhận của anh, cũng có thể là...cậu ấy muốn chăn rau."
"Chăn rau?"