Editor: Bé Lá
Beta: Xanh
Trong thang máy, Cố Ngôn Hi đánh Tô Cẩn Hồng một lúc, nhưng người phía sau chẳng thèm quan tâm. Cô đành ngừng giãy dụa, để mặc Tô Cẩn Hồng khiêng mình về nhà.
Tô Cẩn Hồng thả Cố Ngôn Hi xuống, sau đó khóa trái cửa, khoanh tay trước ngực dựa lên cửa, bộ dạng không sợ chết đứng trước mặt cô.
Cố Ngôn Hi hơi khom người, xoa xoa bụng, trừng mắt nhìn Tô Cẩn Hồng, nghĩ thầm: Thằng nhóc này gầy quá, bả vai cộm cô đau muốn chết.
Tô Cẩn Hồng đối diện với cô, không nhún nhường, vô lại nhún vai: “Em sẽ không cho chị ra ngoài. Cho dù chị có tìm cách chạy, em sẽ túm chị giày.”
Sau khi bụng Cố Ngôn Hi bớt đau, thả tay xuống, ý đồ muốn thuyết phục Tô Cẩn Hồng thả cô ra ngoài.
“Cẩn Hồng, bây giờ em đã là người trưởng thành rồi, chị biết em có suy nghĩ của riêng mình, nhưng chị cũng vậy. Chị cũng có suy nghĩ của chị, chị cảm thấy chúng ta nên thảo luận một chút.”
Cố Ngôn Hi chỉ vào ghế sofa, Tô Cẩn Hồng gật đầu ngồi xuống theo cô.
Cho dù cô nói thế nào, anh cũng đã hạ quyết tâm không cho Cố Ngôn Hi ra ngoài, nhưng anh cũng không muốn làm cô tức giận, tuy rằng giờ có vẻ như cô đã tức giận rồi…
Nếu thật sự như Cầu Cầu nói, virus lây lan rất nhanh, Tô Cẩn Hồng tin chắc chuyện này sẽ không thể áp chế được, ít nhất hai giờ nữa, toàn bộ nhà đài nhất định sẽ đăng tin tức. Có thông tin sẽ tốt hơn là tự anh phỏng đoán, đợi sau khi có tin, Tô Cẩn Hồng tin tưởng Cố Ngôn Hi sẽ có phán đoán của bản thân.
Cố Ngôn Hi ngồi trên sofa, cục kỳ nghiêm túc nói: “Cẩn Hồng, chị biết em lo lắng chị sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tất cả lo lắng của em đều là do những suy đoán của em mà thôi. Cho tới bây giờ cũng không có gì có thể chứng minh những điều đó là sự thật, đương nhiên chị không loại trừ khả năng chuyện này sẽ xảy ra, nhưng chắc canh đó là điều tồi tệ nhất, cũng là có khả năng xảy ra thấp nhất. Chị không thể bởi vì suy đoán vô cứ của em mà không đi làm.”
“Chị Ngôn Hi, em biết loại tình huống này khả năng xảy ra rất thấp cũng là tệ nhất. Nhưng chị phải biết rằng, nhỡ đâu nó là thật, với sự lây lan nhanh như vậy, những nơi có đông người chắc chắn là nơi cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa rất khó khống chế. Chị nghĩ mà xem, nếu có một người phát bệnh, sau đó tấn công những người khác, trong thời gian từ lúc bắt đầu đến khi bị chế trụ, virus đã lan truyền ra xung quanh rồi, có thể có đến bảy đến tám người bị thương. Giữ tay của hắn, có thể cánh tay bị thương, rất có khả năng lại lây lan ra những người xung quanh.”
“Chị có biết mấu chốt của vấn đề này là gì không?”
Cố Ngôn Hi hỏi lại anh, “Là gì?”
Tô Cẩn Hồng: “Virus lây lan quá nhanh, tin tức không theo kịp, phần lớn mọi người không biết được sự nghiêm trọng của việc này, tốc độ tiêu hao của con người vượt xa suy nghĩ của chị.”
Cố Ngôn Hi im lặng vài giây, đột nhiên ý thức được suy nghĩ của mình bị anh lôi kéo. Cô bất đắc dĩ nói: “Nhưng những gì em nói đều thành lập từ giả thuyết của em, mà khả năng xảy ra là quá thấp.” Cô không nhịn được lắc đầu, tựa người vào ghế sofa, “Chị cảm thấy em suy nghĩ quá nhiều.”
Tô Cẩn Hồng hơi nản, mọi việc bây giờ còn chưa xảy ra, nên anh có nói cũng không ai tin. Vì vậy chỉ đơn giản thừa nhận, “Chị Ngôn Hi, dù chị có nói gì, trước khi em xác nhận là an toàn thì em sẽ không cho chị ra ngoài.”
Cố Ngôn Hi cảm thấy mình đã nói rất rõ rồi, loại chuyện này khả năng xảy ra quá thấp, Tô Cẩn Hồng vẫn ngoan cố không nghe. Cảm xúc phẫn nộ dâng lên trong lòng cô.
Ngực Cố Ngôn Hi phập phồng, giọng lạnh tanh, cô phẩy tay, “Thôi đi, tùy em.” Sau đó nhắm mắt lại, không quan tâm đến Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng im lặng sờ mặt, ướt sũng. Anh lắc lắc tay, khiếp sợ nói: “Chị Ngôn Hi, sao…sao tay chị lại có nhiều nước vậy?”
Cố Ngôn Hi nghe xong nhăn mày, mở to mắt, “Em nói gì vậy? Làm gì có nước?”
Tô Cẩn Hồng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Cố Ngôn Hi, nói: “Nước trên tay chị, vẩy hết lên mặt em rồi.” Anh vươn tay ra, cúi mặt về phía trước, ý bảo mình không nói dối.
Tô Cẩn Hồng dám lấy danh dự của mình ra thề, anh thật sự thấy nước trên tay cô bay ra.
Cố Ngôn Hi sờ lòng bàn tay mình, quả thật có chút nước, cô nghi ngờ nói: “Vừa nãy rõ ràng tay chị khô mà.”
Cầu Cầu: “Kí chủ, đó là dị năng. Tối qua không chỉ xuất hiện nhóm người đầu tiên nhiễm bệnh, đồng thời cũng xuất hiện thêm một nhóm người có dị năng đầu tiên, Cố Ngôn Hi là một trong số đó, chắc là vừa nãy cảm xúc của cô ấy dao động quá lớn, mới vô tình sử dụng dị năng.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Cầu Cầu: “Kí chủ, anh cũng là một người có dị năng, anh có thể thử một chút, tưởng tượng nó là linh khí. Linh khí với dị năng đều là một loại năng lượng, anh có thể dẫn đường cho luồng năng lượng này vào cơ thể mình, sau đó có thể phát huy sức mạnh này đến mức tối đa.”
Tô Cẩn Hồng cũng muốn biết dị năng của mình là cái gì, nhưng anh nhìn ánh mắt đờ đẫn xen lẫn khiếp sợ của Cố Ngôn Hi, cảm thấy cần giải quyết vấn đề của cô trước.
Nếu là do cảm xúc dao động, có lẽ cảm xúc là chìa khóa.
Tô Cẩn Hồng: “Chị Ngôn Hi, lúc vẫy tay chị đang nghĩ cái gì? Chị thử lại một lần nữa xem sao.”
Cố Ngôn Hi không hiểu gì nhìn anh một cái, hắng giọng: “Chị vừa nghĩ, em là đồ lưu manh.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Chị gái à, suy nghĩ thế này để trong lòng là được rồi, nói ra làm gì vậy?
Anh im lặng rồi nói, “Được rồi, chị Ngôn Hi, chị nhớ lại tâm trạng vừa rồi đi, là phẫn nộ? Sốt ruột? Hay cảm xúc khác, chị lại…”
Lời còn chưa nói hết, một lượng nước lớn từ bàn tay Cố Ngôn Hi phóng ra, phun lên mặt Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng sửng sốt vài giây, trên mặt toàn là nước, ei, anh không thể không vươn tay che lại, vất vả né tránh: “Được rồi được rồi, chị Ngôn Hi, chị đừng phun vào em nữa, quần áo ướt hết rồi.”
Nhưng Cố Ngôn Hi không quan tâm, cô giống như vừa tìm được một món đồ chơi mới, liên tục phun vào người Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng không phản đối cô làm quen với dị năng, nhưng chị gái à, chị có thể đừng phun em nữa được không???
Cố Ngôn Hi giống như đang cầm súng phun nước, mà Tô Cẩn Hồng là người đáng thương tay không tấc sắt. Đây gọi là đơn phương giết hại.
Mười giây sau, dòng nước nhỏ dần rồi dừng lại. Quần áo Tô Cẩn Hồng ướt đẫm, dán vào người, đường cong cơ bắp của chàng trai trẻ dần hiện lên.
Tô Cẩn Hồng cúi đầu nhìn vắt nước từ quần áo, bất dắc dĩ, “Chị Ngôn Hi, chị đừng phun nước lên người em nữa.”
Cố Ngôn Hi nở nụ hở mười cái răng đầy giả dối: “Ngại quá, chị quên mất.”
Tô Cẩn Hồng cảm giác như nhìn thấy trên đầu Cố Ngôn Hi nhú ra hai cái sừng ác ma, cánh đen to lớn vỗ sau lưng. Anh cúi đầu, làm bộ như không phát hiện trong mắt cô hiện lên sự nghịch ngợm.
Cố Ngôn Hi đăm chiêu nhìn lòng bàn tay trắng nõn, “Nếu cơ thể chị xuất hiện dị biến, điều đó chứng minh thế giới này đã bắt đầu xảy ra chuyện không nằm trong nhận thức của chúng ta, giả thiết của em cũng có khả năng. Ông trời trao cho chúng ta năng lực này, đương nhiên cũng sẽ có tai họa rất lớn.” Nói xong, hai chân Cố Ngôn hi mềm nhũn, Tô Cẩn Hồng vội vàng đỡ cô, đặt cô lên ghế sofa.
Cơ thể Cố Ngôn Hi không còn chút sức lực nào, tựa vào sofa một lúc mới trở lại bình thường, cô xoa huyệt thái dương, âm thanh không che giấu được sự mệt mỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
. Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
. Nữ Phụ Chạy Trốn
. Thoáng Hương
=====================================
“Chị không sao, chỉ là hơi mệt.”
Tô Cẩn Hồng thả lỏng tâm trạng, nhẹ nhàng thở ra, “Không sao là tốt rồi.”
Bàn tay buông xuống phun ra một ngọn lửa lớn, thiếu chút nữa cháy lên quần Tô Cẩn Hồng. Anh kinh hoàng nhảy lên, cúi đầu nhìn lại quần.
Cố Ngôn Hi nhìn thẳng vào anh, có thể thấy khiếp sợ từ đôi mắt của đối phương, cả hai không hẹn cùng lấy di động bắt đầu lên mạng.
“Cảnh giác! Virus kì lạ lây lan toàn cầu!”, “Cả nước khắp nơi chỗ nào cũng có người chết, liệu có phải sự trừng phạt của thượng đế!”, “Đột nhiên có dị năng là tốt hay xấu?”. Hàng loạt tiêu đề không ngừng xuất hiện.
Tới giờ, mọi chuyện đã rõ ràng. Cố Ngôn Hi cũng không hoài nghi giả thiết của Tô Cẩn Hồng nữa, cô thậm chí còn tính toán loại chuyện tệ nhất có thể xảy ra.
Có lẽ vận số của nhân loại đã đến hồi kết. Nhưng chỉ cần cô chưa chết, vậy thì vẫn còn cơ hội sinh tồn!
Cố Ngôn Hi buông di động, đi thẳng tới trước tủ lạnh, mở ra mới phát hiện bên trong trống rỗng, khồng còn cái gì.
Cô kéo tay Tô Cẩn Hồng, vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng thất thần nữa, nơi này của em không có gì để ăn, lấy một cái balo ra đây, qua bên chị thu đồ ăn lại.”
Tô Cẩn Hồng do dự một chút, vẫn quyết định nói cho cô: “Không cần đâu, hai ngày trước em phát hiện mình có thể cho đồ vào một loại không gian, nó rất lớn, em đã để không ít đồ ăn và quần áo trong đó.”
Mắt Cố Ngôn Hi sáng lên, giọng điệu kiên định nói: “Vậy cũng phải lấy balo ra, em không thể lấy đồ trong không gian ở bên ngoài được.”
“Em lấy quần áo của mình, chị cũng đi thu dọn một chút, chuẩn bị cho tốt rồi đến chỗ chị.”
Cố Ngôn Hi chia quần áo làm hai phần, phần nhỏ cho vào túi, phần còn lại nhét trong không gian của Tô Cẩn Hồng, còn có đồ ăn thừa cũng cất hết vào không gian.
Tô Cẩn Hồng đứng trong phòng khách chờ cô, há hốc miệng nhìn cô rút ra hai con dao phay từ gầm giường, sắc mặt bình tĩnh đưa cho anh, “Dùng để phòng thân.”
Tô Cẩn Hồng sờ mũi, xấu hổ nghĩ đến con dao gọt hoa quả mà mình để trong không gian, im lặng không nói gì nhận lấy.
Hai người đội mũ đeo khẩu trang, mặc quần dài, trên lưng đeo hai cái balo to đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi tòa nhà, tiếng bước chân của bọn họ hấp dẫn một con zombie ở gần đó, cách đó không xa trên mặt đất còn có một khối thi thể nát bấy.
Tốc độ của zombie cũng không chậm, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng, rất nhanh đã bổ nhào đến trước mặt họ.
Tô Cẩn Hồng che trước mặt Cố Ngôn Hi, lưu loát rút dao chặt đầu xác chết kia.
Cái đầu tròn vo lăn xuống dưới chân bọn họ, con mắt mở lớn, lộ ra đồng tử không giống người bình thường.
Cố Ngôn Hi liếc mắt một cái, sự ghê tởm từ dưới bụng trào lên, cô không nhin được che miệng, phát ra tiếng nôn khan.
“Ọe.”
“Chị Ngôn Hi, chị không sao chứ?”
Tô Cẩn Hồng cảnh giác nhìn xung quanh, thấy Cố Ngôn Hi không được nhìn về cái đầu kia, cánh tay vòng ra sau lưng cô, che mắt cô, ôm lấy cô rồi từ từ đưa Cố Ngôn Hi ra xa khỏi xác chết con zombie kia.
“Em ở đây, đừng sợ.”