Edit: Byun
Beta: Xanh
Cố Ngôn Hi cầm vũ khí theo bản năng, bảo vệ Tô Cẩn Hồng với đứa bé ở sau lưng. Cô chuẩn bị sẵn sàng, cẩn thận mà mở cửa bất thình lình. Đầu tiên cô nhìn thấy một cái búa sắt, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc của ba cô.
Cố Ngôn Hi: “…”
Ba của Cố Ngôn Hi: “…”
Cây búa trong tay rơi xuống đất, ba Cố sững sờ tại chỗ, “Hi Hi.”
Vành mắt Cố Ngôn Hi ửng hồng, ôm lấy ông, “Ba!”
Ba Cố kích động nói không nên lời, xoa đầu Cố Ngôn Hi, “Tốt rồi, không sao cả.”
Zombie ở tầng khác hình như nghe thấy tiếng động bên này, hơi xôn xao, âm thanh gào rống quanh quẩn trên hành lang.
Ba Cố kích động kéo Cố Ngôn Hi vào, lúc chuẩn bị đóng cửa mới phát hiện ngoài cửa còn một chàng trai, trong ngực còn ôm một đứa bé gái.
Ba Cố: “…”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của ba Cố, khó khăn chào một tiếng: “Cháu chào chú Cố.”
Ba Cố nhìn anh mà không nói một lời, Tô Cẩn Hồng cười ôn hòa, thử gọi: “Chú Cố?”
Ba Cố chuyển tầm mắt qua bé gái trong ngực anh, nhìn chăm chú vài giây, hiền lành gật đầu, ý bảo anh đi vào, rồi đóng cửa lại.
Cố Ngôn Hi bên kia hoàn toàn không chú ý tới tình huống của Tô Cẩn Hồng.
Mẹ Cố kéo Cố Ngôn Hi đến trước mắt mình, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, vỗ cánh tay cô, xúc động không biết nói gì, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu: “Con không sao là tốt, không sao là tốt rồi.”
Cố Ngôn Hi kích động ôm lấy mẹ, giọng nói nghẹn ngào, “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, cả ba nữa.”
Lại không thấy ba Cố vui mừng chút nào. Ông đi tới, ngắt lời mẹ Cố, “Tôi muốn nói mấy câu với nó.”
Ba Cố đau xót kéo Cố Ngôn Hi qua một bên, “Hi Hi, con sinh lúc nào?”
Cố Ngôn Hi nhìn theo ánh mắt ba Cố thấy Tô Cẩn Hồng bế đứa bé đứng yên, hai người đều rất ngoan ngoãn, nhìn sơ qua còn hơi giống nhau.
Mặt ba Cố hiền lành, vỗ vỗ Cố Ngôn Hi, trầm giọng hỏi: “Thằng… Thằng bé kia đủ tuổi chưa?”
Con trai vốn dĩ nhìn trẻ, huống chi Tô Cẩn Hồng cùng lắm mới , bề ngoài anh tuấn, làn da trắng nõn, mới nhìn qua nói tuổi cũng không quá. Hơn nữa anh vẫn nghe lời đứng yên không nhúc nhích, còn bế một đứa bé, lưng đeo một cái balo to, nhìn sao cũng thấy Cố Ngôn Hi giống như là mấy người phụ nữ hư hỏng dụ dỗ thiếu niên mới lớn.
Cố Ngôn Hi dở khóc dở cười, lúc này cô mới hiểu ra ba cô đã hiểu lầm. Cô mới vừa mở miệng giải thích, “Không phải, đứa bé này…”
Mẹ Cố đã ngắt lời cô, khiếp sợ hỏi: “Ba con nói có đúng không? Con sinh lúc nào? Không phải con nói với chúng ta công việc rất bận rộn, tạm thời không tìm người yêu à?” Mẹ Cố vừa nói vừa lén nhìn Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng đứng ở cửa, không có mặt mũi nào đi vào.
Bởi vì cả nhà Cố Ngôn Hi đứng với nhau, giống như đang nói chuyện riêng, anh cũng không tiện làm phiền họ. Nhưng sau khi nhận được ánh mắt ái ngại của mẹ Cố, hơi hơi khom người, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào dì Cố!”
Mẹ Cố gật đầu, vội cụp mắt lại, “Chào cháu, chào cháu.”
Cố Ngôn Hi: “Không phải của con…”
Vợ của chú Trương là Cát Vấn Vấn đứng ở bên cạnh tỉ mỉ đánh giá Tô Cẩn Hồng, Tô Cẩn Hồng lại nhiệt tình chào hỏ lần nữa, “Cháu chào dì.”
Cát Vấn Vấn không biết giữ ý như mẹ Cố, bà ấy nhìn Tô Cẩn Hồng vài giây, “Chào cháu.”
Sau đó lại nghiêng qua nói nhỏ với ba mẹ Cố: “Thoạt nhìn cũng đẹp trai, nhưng mà nhỏ quá, không biết có đáng tin không.” Bà ấy lại nhìn thoáng qua bé gái trong ngực, sửa lời: “Nhưng mà có mấy người đàn ông trẻ tuổi rất hiểu chuyện lại biết thương người, nếu đã có em bé thì đành vậy thôi.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Cô vừa định phản bác, tại sao có em bé thì phải chấp nhận? Sau đó đột nhiên nhận ra, cô đang bị oan.
“Không phải, đây không phải con của con, em ấy cũng không phải là bạn trai con. Đứa bé này là tụi con vô tình gặp được trên đường.”
Cố Ngôn Hi ngừng một chút, nhỏ giọng để đứa bé không nghe thấy, giải thích tiếp với họ: Mẹ của con bé gặp chuyện, vừa lúc tụi con cũng ở gần đó, cô ấy giao phó con bé cho tụi con, con với Cẩn Hồng không thể mặc kệ được, dù sao cũng là mạng người nên mới đưa con bé lên đây.”
Ba Cố lạnh mặt, “Con nói đứa bé là con người khác?”
Cố Ngôn Hi gật đầu.
Ba Cố tức giận nhìn quanh phòng khách, “Ba dạy mày thế nào? Dạy mày trốn tránh trách nhiệm à? Nó còn nhỏ, hai đứa lại có con, muốn chối bỏ trách nhiệm à.”
Tuy rằng Tô Cẩn Hồng không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng từ ánh mắt cũng thấy được, hình như họ đang thảo luận vấn đề có liên quan tới mình. Hình như Cố Ngôn Hi còn cãi cọ gì đó.
Tô Cẩn Hồng bình tĩnh bế đứa bé, suy nghĩ rất nhanh. Đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, anh nhìn đứa bé trong lòng, bọn họ… không hiểu lầm chứ?!
Tuy rằng bát tự của anh với Cố Ngôn Hi còn không có một nét, nhưng nếu ba mẹ Cố muốn giúp, anh đồng ý cả hai tay!
Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng lắc lư con bé trong lòng, sung sướng đùa với nó, bây giờ anh cảm thấy, đứa bé gái này là do ông trời phái xuống giúp anh một tay!
Ba Cố đến trước mặt Tô Cẩn Hồng, thái độ khác xa vừa nãy đối với Cố Ngôn Hi, hòa nhã hỏi: “Này cháu, cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tô Cẩn Hồng thấy thái độ của ba Cố, càng chắc chắn chắn suy nghĩ lúc nãy của mình. Anh kính cẩn trả lời: “Cháu tên là Tô Cẩn Hồng…”
Lúc Tô Cẩn Hồng muốn thành thật trả lời “Năm nay cháu tuổi”, đã nhận được ánh mắt ra hiệu của Cố Ngôn Hi.
Anh ra lập tức sửa lời: “Cháu hơn .”
Ba Cố đã lớn tuổi rồi, chuyện gì chưa thấy qua? Ông nhạy bén phát hiện ánh mắt Tô Cẩn Hồng liếc về phía Cố Ngôn Hi một chút, khẩu hình thay đổi ngay.
Ông quay đầu trừng mắt với Cố Ngôn Hi: “Mày ám chỉ cái gì? Nhóc này được tuổi chưa, ông đây liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rồi.”
Mẹ Cố lén lút đánh Cố Ngôn Hi, oán trách, “Con cũng thật là, sinh con mà không nói với ba mẹ. Cũng khó trách ba con tức giận như vậy, con nên nói rõ mọi chuyện với ông ấy, ba con sẽ tha thứ cho con.”
Trong lòng Cố Ngôn Hi tan nát, khó tin nói: “Mẹ, đến mẹ cũng không tin con? Đây không phải con con!”
Đáng tiếc không ai ở đây tin lời Cố Ngôn Hi nói. Bọn họ đều cho rằng Cố Ngôn Hi không muốn thừa nhận bạn trai của cô trẻ tuổi như vậy, nênn lừa mọi người.
Ba mẹ Cố không hề quan tâm đến cô, bọn họ đứng hai bên Tô Cẩn Hồng, chơi với đứa bé gái trong lòng Tô Cẩn Hồng, “Cục cưng, con tên gì?”
Có lẽ con bé cảm nhận được ý tốt của ba mẹ Cố, ngoan ngoãn để bọn họ xoa mặt, nhỏ giọng trả lời: “Con tên là Cố Xảo.”
Lúc Cố Ngôn Hi nghe được chữ “Cố”, trong lòng rơi lộp bộp, sẽ không tkhéo như thế chứ. Đến lúc con bé nói xong chữ còn lại, lòng cô lạnh như băng.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô nhận được hai đôi mắt hình viên đạn từ ba mẹ Cố.
Mẹ Cố lườm con gái xong, xoay đầu vừa dịu dàng chơi với Cố Xảo, vừa dạy Tô Cẩn Hồng, “Vừa nhìn đã biết cháu khôn cóg kinh nghiệm, không phải bế em bé như vậy, để dì bế cho cháu nhìn.”
Tô Cẩn Hồng nào dám không nghe lời của mẹ vợ tương lai? Anh cẩn thận đưa con bé cho bà, nghiêm túc lắng nghe mẹ Cố truyền thụ kinh nghiệm nuôi dạy trẻ.
Ba Cố đi đến nên cạnh Cố Ngôn Hi, âm thầm gật đầu, “Thằng bé cũng không tệ.”
Lúc này tâm trí Cố Ngôn Hi đã mệt đến mức không muốn bắt bẻ lại, cô ỉu xìu mà nói, “Thế ạ?”
Ba Cố hơi đắc ý sờ cằm, “Còn phải hỏi? Ba con cũng có mắt nhìn người đấy. Mặc dù thằng bé còn nhỏ, nhưng ánh mắt đơn thuần! Nó lại nghe lời con nói, uốn nắn thêm, sau này nhất định là một người chồng, người cha tốt.”
Cố Ngôn Hi nhớ lại một chút, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt Tô Cẩn Hồng mới có khí thế mạnh mẽ ở trước mặt cô. Những lúc còn lại, quả thật đều nghe lời cô.
Cô hơi ngạc nhiên, ba chỉ mới gặp Tô Cẩn Hồng, sao có thể nhận ra em ấy rất nghe lời lời mình? Nhưng Cố Ngôn Hi không nói ra sự nghi ngờ này.
Ba Cố hơi bất ngờ nhìn cô, “Nó rất để ý thái độ của con, con còn không biết sao? Vừa nhìn đã biết trong lòng nó có con. Con cũng đừng giở cái tính nóng nảy của con ra để ăn hiếp nó. Bây giờ thế giới hỗn loạn như thế, hai đứa giúp đỡ lẫn nhau một ít, đường phải đi còn dài.”
Cố Ngôn Hi há miệng thở dốc, không biết nên nói gì, dứt khoát ngậm miệng lại.
Ba Cố lại nhảy qua đề tài khác, lải nhải: “Hi Hi, hai đứa qua đây như thế nào? Ba với mẹ vẫn luôn lo lắng cho con.”
Cố Ngôn Hi không muốn để ba mẹ lo lắng không đâu, kể sơ lược chuyện giữ đường gặp được con zombie rất mạnh mà kỳ lạ kia, tóm tắt đơn giản, rõ ràng, “Lúc mạt thế xuất hiện, con với Cẩn Hồng đều có được dị năng, cho nên con nghĩ đến chuyện tập hợp với mọi người. Trên đường gặp chút chuyện khiến tụi con bị chậm, cho nên giờ mới đến. Mọi người thì sao? Tối qua con không liên lạc được với mọi người, con rất lo lắng. Còn có chú Trương sao thế? Ở dưới kiacon nhìn thấy chú ấy…”
Ba Cố thở dài, “Từ lúc mạt thế bắt đầu, ba với mẹ cố thủ trong nhà, cửa chính cửa sổ đóng hết lại, rèm cửa cũng kéo kín mít, không dám ra ngoài một bước. Thỉnh thoảng lặng lẽ kéo rèm cửa ra nhìn bên ngoài qua khe hở, thường xuyên nhìn thấy người gặp nạn. Lúc ấy trong nhà còn chút đồ ăn, ba với mẹ chống đỡ một thời gian, cho đến ngày hôm qua đồ ăn trong nhà đã hết. Lúc ấy ba mẹ suy nghĩ phải làm sao bây giờ thì chú Trương của con gọi điện thoại đến.”
Ba Cốlộ vẻ đau buồn, thấp giọng: “Đồ ăn trong nhà chú Trương cũng hết rồi, chú ấy hỏi ba có muốn đi kiếm đồ ăn không. Bác Vương con cũng đi, ba người giao hẹn chỗ tập hợp, tách ra tìm đồ, kết quả quá giờ hẹn, bác Vương con chưa quay lại. Bọn ba đợi trong một lát, lại đi tìm, kết quả phát hiện trong một góc…”
Ba Cố chưa nói hết, Cố Ngôn Hi cũng đoán được. Cô nhắm mắt lại, nhớ đến bác Vương đã từng cười ha hả dạy mình viết bút lông, mà bây giờ đã bị sát hại, cô rất khó chịu.
Cô chịu đựng sự khó chịu trong lòng, nhẹ giọng dò hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
“Bọn ba cũng còn may, đi dọc theo tường, tránh được không ít zombie, coi như quay về tòa nhà suôn sẻ. Nhưng mà chú Trương con… Lúc lên lầu, nói hình như rơi mất cái gì, bảo ba đi lên trước đi. Ba cũng không nghĩ nhiều, đường ngắn như vậy, nên đi về trước. Kết quả… Ba với dì Cát đợi cả đêm, cũng không thấy chú ấy về.”
Ba Cố thở dài một hơi, mỏi mệt nói: “Kỳ thật chúng ta đã đoán được tám phần là chú ấy gặp nạn rồi, nhưng vẫn còn ôm hy vọng là chú ấy chỉ là gặp phải chuyện bất thường, lánh nhờ nhà người ta.”
Cố Ngôn Hi không nói lời nào mà ôm lấy ba Cố, nhẹ nhàng vỗ ông.
Ba Cố lắc đầu, “Thật ra ba vẫn ổn, chỉ là dì Cát của con, đau khổ trong lòng. Dáng vẻ của cô ấy hôm nay chỉ là cố chịu đựng thôi, nhà chúng ta phải chăm sóc cả nhà cô ấy hơn nữa. Du Du nhà cô ấy cũng chỉ mới , tuổi, gặp phải chuyện này người lớn còn sợ chứ nói gì đến trẻ nhỏ.”
Cố Ngôn Hi im lặng gật đầu, sau đó bỏ túi xuống, “Ba, con với Cẩn Hồng mang theo rất nhiều đồ ăn, trong khoảng thời gian này chắc mọi người không ăn được gì.”
Cố Ngôn Hi mở túi ra, bên trong nhét đầy đồ ăn. Trong đó không ít đồ ăn vặt lấy từ cửa hàng, nhưng Cố Ngôn Hi chủ yếu cầm theo rất nhiều bánh quy, bò khô, chocolate… mấy thứ giàu năng lượng.
Ba Cố nhìn thấ mày giật nảy mình, “Hai đứa lấy được nhiều đồ vậy?”
Cố Ngôn Hi vẫy tay với Tô Cẩn Hồng, ý bảo anh lại đây.
Khóe mắt Tô Cẩn Hồng vẫn luôn âm thầm nhìn cô. Cố Ngôn Hi vẫy tay một cái, Tô Cẩn Hồng liền chạy tới, không nói lời nào, trực tiếp mở túi ra cho ba Cố nhìn.
Ba Cố: “Cái này…?” Ông kinh ngạc nhìn Tô Cẩn Hồng, không nghĩ tới trong túi của Tô Cẩn Hồng còn nhét nhiều hơn cả Cố Ngôn Hi.
Tô Cẩn Hồng ngầm hiểu, lặng lẽ nói vào tai ba Cố: “Lúc con có được dị năng, còn có thêm một cái không gian. Cái không gian kia nhìn thấy được, bên trong có rất nhiều đồ đạc. Chỉ là vì giấu tai mắt người khác, bọn con mới mang túi. Cho nên chú dì yên tâm mà ăn, chúng ta còn rất nhiều.”
Ba Cố thôi nhăn mày, tán thưởng vỗ Tô Cẩn Hồng, “Khá lắm nhóc.”
Tác giả có lời muốn nói: đoạn kịch nhỏ:
Cố Ngôn Hi: Đứa bé không phải của con, chỉ là đúng lúc con nhặt được ở trên đường.
Ba mẹ Cố đồng thanh: Con nói bậy. Vậy con giải thích họ của đứa bé đi?
Cố Ngôn Hi hết đường chối cãi: Thật mà… Chỉ là trùng hợp thôi.
Ba mẹ Cố: Con đừng nói dối.
Bọn họ cầm tay Tô Cẩn Hồng: Khổ cho con rồi.
Tô Cẩn Hồng vô cùng vui vẻ nhận được cái bánh có nhân này: Con không vất vả con không vất vả, vì Ngôn Hi phục vụ.
Cố Ngôn Hi:…