Editor: Bonie
Beta: Xanh
Trần Hoán hỏi: “Anh Bạch, hai người kia là ai vậy?”
Bạch Kiêm chỉ chỉ Tô Cẩn Hồng đứng ở góc nói: “Một trong đó là cậu ấy, còn có cô gấi hôm qua chỉ mấy cậu biến ra vũ khí.”
“Bọn họ cùng đi tìm kiếm nhu yếu phẩm với chúng ta sao?”
Bạch Kiêm hơi sửng sốt, phủ nhận: “Họ sẽ vào thành phố cùng mấy người nhưng họ có nhiệm vụ khác.”
Lưu Yến nhìn thấy Tô Cẩn Hồng, đôi mắt vốn đang mở to nháy mắt trừng lớn. Cô ấy quyết đoán giơ ta lên tay nói: “Anh Bạch, tôi cũng muốn tham gia.”
Bạch Kiêm kinh ngạc nhìn cô, “Cô? Có chắc không đó?”
Lưu Yến cười hì hì nói: “Vì nhân dân phục vụ thôi.”
Bạch Kiêm thấy cô đã nghĩ kỹ rồi cũng không hỏi nhiều. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cái gì nên làm, cái gì không nên làm thì trong lòng đều hiểu rõ. “Còn người nào muốn gia nhập không?”
Bạn thân của Lưu Yến là Vương Dịch Văn nhìn nhìn cô ấy rồi nhìn Tô Cẩn Hồng, vẻ mặt hiểu rõ, cười trêu ghẹo: “Sức mạnh của sắc đẹp lớn như vậy à?” Cô ta cũng giơ tay lên: “Anh Bạch tôi cũng gia nhập.”
Lưu Yến kéo tay cô ta xuống, không đồng ý nói: “Tớ có lý do của tớ còn cậu không cần phải mạo hiểm đi theo tớ đâu.”
Vương Dịch Văn ôm vai Lưu Yến, chớp chớp mắt, “Chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau, không phải sao?”
Trần Hoán nhìn người anh em ngốc bên cạnh mình cùng hai cô gái giơ tay trước đấy, thở dài một hơi, anh cam chịu số phận giơ tay lên: “Anh Bạch, tôi nữa.”
Bạch Kiêm thở dài nhẹ nhõm, yên lặng kiểm kê nhân số. Bốn người, không ít. Anh ta vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có người báo danh thì anh sẽ đi chung với bọn họ.
Bạch Kiêm đẩy Tô Cẩn Hồng một cái, ý bảo anh đi qua tìm bọn họ. “Em qua làm quen với họ một chút.”
Tô Cẩn Hồng đi qua anh ta, thấp giọng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Bạch Kiêm kéo cánh tay anh, gằn từng chữ một nói, “Bảo vệ Cố Ngôn Hi cho tốt, cả họ nữa.”
Bạch Kiêm nhìn bốn người Lưu Yến, một gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ hiền lành, nghiêm túc nói: “Nếu như bọn họ xảy ra chuyện thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
“Em cũng… chú ý an toàn.”
Tô Cẩn Hồng vỗ vỗ cánh tay đang giữ chặt mình, nghiêm túc bảo đảm, “Em chỉ có thể nói, nếu như nhất định phải chết một người thì chắc chắn không phải bọn họ.”
Bạch Kiêm nới lỏng tay, tâm tình phức tạp mà nhìn anh bước qua chổ Lưu Yến.
Tô Cẩn Hồng tự giới thiệu ngắn gọn, “Xin chào, tôi tên là Tô Cẩn Hồng, đồng đội của mọi người. Còn một đồng đội nữa, bây giờ tôi đi gọi cô ấy, mọi người chuẩn bị đồ một chút, lát nữa tập hợp ở cổng được không?”
Uông Hạc ngơ ngác vươn ngón tay ra chỉ phía sau Tô Cẩn Hồng, “… Ấy, không cần gọi, cô ấy tới rồi…”
Tô Cẩn Hồng ngẩn ra, xoay người, Cố Ngôn Hi chỉ đứng cách anh mét.
Anh vội vàng bước tới chổ cô, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, dừng lại quay đầu vội vàng để lại một câu, “Mọi người quay về thu dọn đồ một chút, cần phải mang nước và đồ ăn rồi tới cổng tập hợp.” Sau đó không kiềm chế được chạy bước nhỏ về phía Cố Ngôn Hi.
Vẻ mặt Cố Ngôn Hi khó hiểu nhìn anh, không nói một lời.
Tô Cẩn Hồng hơi chột dạ, nhưng mà anh cũng không biết bản thân chột dạ ở đâu, khi đón lấy ánh mắt của Cố Ngôn Hi không tự chủ được mà cúi đầu, cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy chị?”
Trước đó Tô Cẩn Hồng đã tính toán nửa ngày nhưng lại không nghĩ ra cách Bạch Kiêm triệu tập mọi người là dùng chuông báo cháy. Mà chuông báo cháy có thể đánh thức mọi người, đương nhiên cũng đánh thức cả Cố Ngôn Hi.
Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Tô Cẩn Hồng nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Đã tìm đủ người, đợi họ chuẩn bị một chút thì có thể nhanh chóng xuất phát.” Anh vừa dứt lời thì rơi vào cái ôm ấm áp của cô.
Cố Ngôn Hi tiến lên một bước giơ tay ôm lấy anh, mặt chôn trong lòng ngực anh, một giọt nước mắt trượt xuống dọc gương mặt làm ướt áo Tô Cẩn Hồng.
“Cảm ơn.”
Giọng nói của Cố Ngôn Hi nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy nhưng Tô Cẩn Hồng vẫn nghe được.
Thân thể cứng đờ dần dần thả lỏng, anh thử để tay sau lưng Cố Ngôn Hi. Thấy cô không phản ứng, mới thong thả vỗ lưng cô.
Đêm qua cô ngủ không yên, bởi vì trong lòng luôn nghĩ đến cha mẹ, cho đến khi nửa đêm cô mới chợp được một, hai tiếng đồng hồ. Còn chưa ngủ sâu thì đã bị chuông đánh thức. Cô đứng ở một góc dưới bục, nhìn Bạch Kiêm dò hỏi mọi người có tình nguyện tham gia đội đi thành phố S không, Tô Cẩn Hồng yên lặng đứng ở một bên chờ đợi, khóe mắt cô không nhịn được mà ươn ướt.
Cố Ngôn Hi rất cảm ơn Bạch Kiêm, nhưng cô càng cảm ơn Tô Cẩn Hồng. Trái tim vốn dĩ trống rỗng dần có một góc được lấp đầy.
Lưu Yến còn chưa đi xa thì nhìn thấy bọn họ ôm nhau, vẻ mặt ảm đạm.
Bầu không khí thân mật mờ ám như vậy, cô rất khó lừa gạt bản thân rằng bọn họ chỉ là chị em. Nhưng mà trong tâm cô lại tồn tại một tia hy vọng. Lỡ như… Lỡ như là chị em ruột thì sao?
Vương Dịch Văn nhìn nhìn Lưu Yến, lo lắng vỗ vỗ cô “Thôi, chỉ là một thằng đàn ông mà thôi. Dọn đồ nhanh đi, đừng để họ phải chờ chúng ta.”
Lưu Yến mạnh mẽ xốc lại tinh thần, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng. Bước được hai bước lại không nhịn được quay đầu nhìn, phát hiện bọn họ còn ôm nhau. Lòng nhiệt tình có thể cùng đi thành phố S với anh lúc này đã lạnh một nửa.
Mọi người vô cùng thuận lợi dọn dẹp sạch sẽ zombie rải rác ven đường, rồi tìm được một chiếc xe Limosine cũng không tệ lắm.
Tô Cẩn Hồng lái xe, ánh mắt thường thường đảo qua Cố Ngôn Hi. Anh mờ mịt lại mang theo chờ mong và phấn khởi, anh không biết bây giờ quan hệ của anh và Cố Ngôn Hi rốt cuộc là gì. Bạn bè? Giống như bạn bè nhưng lại thêm một ít mờ ám, nhưng lại không phải là người yêu.
Lưu Yến ngồi sau ngẩn người nhìn cảnh ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Vương Dịch Văn thấy cô như vậy, cố ý dời lực chú ý của cô ta. Nhoài người về phía trước hỏi Tô Cẩn Hồng, “Lúc trước anh bị thương nặng như vậy có ảnh hưởng đến dị năng hay không?”
Tô Cẩn Hồng: “Có.”
Nghe được lời này, Uông Hạc ghét bỏ nhìn Tô Cẩn Hồng, “Anh chỉ là một tên vô dụng…”
Lưu Yến ngồi bên cạnh anh ta chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ về phía Uông Hạc, sự lạnh lẽo trong mắt như có thể đâm chết anh ta. Uông Hạc mới hậu tri hậu giác sửa miệng, “Khụ, ý tôi là anh tới thành phố S làm gì? Không sợ chết sao?”
Tô Cẩn Hồng: “Sợ chứ. Nhưng mà tôi càng sợ việc sống không có ý nghĩa hơn.”
Chắc là những lời này vừa lúc đụng phải lý tưởng của tên trẻ trâu Uông Hạc, ánh mắt cậu ta nhìn Tô Cẩn Hồng nhiều thêm vài phần tán thưởng, “Tuy rằng anh không có năng lực gì nhưng rất có khí phách. Đây mới là đàn ông!”
Cậu ta vỗ ngực, tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm, tôi sẽ bảo hộ anh.”
Tô Cẩn Hồng: “Oày, câu vừa rồi tôi chỉ nói bừa thôi, cậu đừng để trong lòng.”
Tô Cẩn Hồng nhìn bộ dáng trịnh trọng của cậu ta, nhịn không được chọc một chút, anh thành công thu được một ánh mắt tức giận của thiếu niên.
Uông hạc: “Dừng xe…”
Cố Ngôn Hi lặng lẽ cong môi một chút.
Một lát sau, Uông Hạc lại thò đầu qua, lần này cậu ta có hơi xấu hổ nói, “Ờm… Người anh em, anh có thể dừng xe lại để tôi giải quyết nỗi buồn chút…”
Tô Cẩn Hồng: “… Được.”
Vương Dịch Văn ghét bỏ trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Sao anh lắm chuyện vậy, nhanh lên, chạy xa một chút, nếu mà để tôi thấy sẽ đánh chết anh!”
Uông Hạc bĩu môi, kéo cửa xe ra nhảy xuống, “Vương Dịch Văn cô nghĩ hay thật, nhưng mà cô muốn nhìn tôi cũng không cho nhìn đâu đâu. Lêu lêu.”
Vương Dịch Văn: “… Ai thèm nhìn!” Nói chuyện với cái tên trẻ trâu này thiệt đau não.
Uông Hạc chạy đến rừng cây nhỏ xa xa đi để giải quyết, những người khác nhân cơ hội này xuống xe hoạt động một chút.
Vương Dịch Văn ngồi ở trong góc, xuống xe cuối cùng.
Tô Cẩn Hồng: “Chờ một chút.”
Vương Dịch Văn đã đặt một chân xuống đất, quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt ù ù cạc cạc, “Chuyện gì?”
Tô Cẩn Hồng do dự một chút, cuối cùng cũng không chịu nổi sự tò mò trong lòng, anh nghiêm mặt, căng da đầu hỏi, “Cô có biết chó con có nghĩa gì không?”
Vương Dịch Văn sửng sốt, “Hả?”
Tuy rằng cảm thấy Tô Cẩn Hồng hỏi vấn đề này rất kỳ quái nhưng cô ta vẫn giải thích, “… Đây là thuật ngữ thịnh hành trên mạng, mọi người chia bạn trai thành hai loại, chó con và chó săn nhỏ. Ấy không, còn có loại thứ ba, chó già nữa.”
“Bình thường chó con là chỉ những người nhỏ tuổi, là những chàng trai dính người lại tương đối nghe lời, chó săn nhỏ đại khái cũng chỉ những người nhỏ tuổi, nhưng là những thiếu niên khí phách hơn chút? Dù sao cũng là ý tứ này không sai lắm. Chó già thì chắc cũng không cần tôi phải giải thích nhỉ?”
Tô Cẩn Hồng ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, không hiểu cái phân loại này lắm. “Còn những người lớn hơn thì sao?”
Vương Dịch Văn cười một tiếng, “Thì là chó già đó.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
“Mấy cô gái như cô thích loại nào vậy?”
Vương Dịch Văn nhún nhún vai, “Khó mà nói, cái này tùy người.”
“Ừm, được rồi.”
Trong đầu Tô Cẩn Hồng tràn ngập thắc mắc. Nếu tính theo tuổi thật của anh thì chắc chắn anh thuộc loại hơn tuổi, chẳng lẽ anh là… chó già?
Không không không, Cố Ngôn Hi nói anh là chó con mà.
Cô ấy đang khen mình sao? Hay là ghét mình quá dính người? Tuổi quá nhỏ?
Hay là cô ấy không thích loại như chó con này? Muốn mình trở nên hung mãnh thêm một chút?
Nhưng mà nếu cô ấy không thích mình thì sao vừa rồi lại ôm mình? Hay là coi mình thành em trai thôi hả?
Não Tô Cẩn Hồng như cuộn len bị rối, quấn thành một cục, khó gỡ ra được.
Tô Cẩn Hồng nhịn không được thở dài một hơi, “Haizz.” Rốt cuộc ý của cô ấy là gì…
Cố Ngôn Hi đang ngủ bù trên ghế phụ mở một con mắt, “Sao vậy?”
“Ấy, không có gì, chỉ là em hơi căng thẳng.”
Xe nhanh chóng tiến vào thành phố S. Dưới sự chỉ dẫn của thổ địa Cố Ngôn Hi, bọn họ né tuyến đường chính phức tạp nhiều người, đi đường nhỏ hẻo lánh.
Tô Cẩn Hồng nhìn cửa hàng bên cạnh, mắt sáng lên.
“Chổ này có hang đồ ăn vặt, đi vào xem thử, hai bác có khả năng rất thiếu thức ăn.”
Trần Hoán ngờ vực nhìn bọn họ, “Hai bác gì? Hai người có chuyện gì gạt bọn tôi sao?”
Tô Cẩn Hồng dừng xe lại, “Nói ra thì rất dài, chút nữa rồi tôi nói cho.”
Vài người phòng bị xuống xe bước vào cửa hàng đồ ăn vặt, Tô Cẩn Hồng lén lút đi tới cửa hàng đồ trang điểm bên cạnh.
Lúc trước anh nói với Cố Ngôn Hi “Sẽ khiến cho cô vui vẻ” cũng không phải là nói chơi. Trong ấn tượng của anh, chị em họ của anh thường chụp hình đồ ăn với đồ trang điểm trong vòng bạn bè. Nếu mà anh đưa đồ trang điểm thì chắc cũng không sai!
Anh nhìn thoáng qua từ ngoài, zombie không nhiều lắm nhưng cũng không ít, có khoảng , con, trong đó có mấy người còn mặc đồng phục, chắc là nhân viên ở đây.
Nhưng mà bây giờ anh không dùng được dị năng, nếu bị zombie cào một cái là chết chắc.
Anh cẩn thận nhìn xung quanh một chút, ánh mắt tập trung ở cái xe điện cách đó không xa.
Tô Cẩn Hồng tìm mấy cục đá khá lớn ném về phía xe điện.
Cục đầu tiên, lệch trái.
Cục thứ hai, lệch phải.
Cục thứ ba, ném trúng nhưng mà xe không kêu.
Tô Cẩn Hồng: …
Không lẽ thất bại ngay bước đầu?
Anh hơi ảo não ném cục thứ tư, rốt cuộc xe điện cũng kêu. Chuông vang vọng toàn bộ đường cái, hấp dẫn zombie xung quanh. Zombie trong tiệm đồ trang điểm cũng không ngoại lệ, chúng chậm rãi bước về phía xe điện.
Tô Cẩn Hồng nhân cơ hội bước vào cửa hàng trang điểm. Hên là không gian của anh lúc này không bị mất đi hiệu lực, anh cầm một đống son môi ném vào trong không gian. Mới vừa ném được một lúc, ánh mắt của anh thoáng nhìn cửa hàng ở đối diện, Cố Ngôn Hi ở ngoài như đang tìm anh.
Tô Cẩn Hồng tùy tay chụp đại mấy thứ mà anh cũng chả biết nó là gì, anh ngừng thở, thừa dịp zombie đều cách xa không chú ý bên này, nhẹ nhàng chạy ra.
Vào cửa hàng đồ ăn vặt, Cố Ngôn Hi nhìn thấy anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Em đừng chạy lung tung, rất nguy hiểm.”
Tô Cẩn Hồng lóng ngóng giải thích: “Em giúp mọi người canh chừng mà.”
Cố Ngôn Hi quay lưng về phía anh lấy đồ ăn, vươn bàn tay trắng nõn về phái sau, “Theo sát chị.”
Tô Cẩn Hồng sửng sốt, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Trong lúc mọi người đang vội vàng lấy đồ, anh lén lút cầm lấy cái tay kia.
Anh giật giật, lén lút đan ngón tay vào khe hở ngón tay của cô, mười ngón đan xen.
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ khụ, thật ra câu chuyện này gần như đến cuối rồi. Viết xong thế giới này thì cũng còn lại ngoại truyện với chỉnh sửa một chút thôi, ngoại truyện là thế giới hiện đại, ngắn hơn so với mấy thế giới này một chút nhưng mà cũng không ngắn quá đâu. Chắc là rất ngọt đó, còn đang suy nghĩ, hớ hớ.