Editor: Bé Lá
Beta: Xanh
Ôn Thanh Từ im lặng cầm kiếm, nín thở chờ đợi đám tu sĩ bên ngoài đánh vỡ tảng đá chặn cửa động, thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng, diệt sạch.
Vài tu sĩ Ngự Thú Tông dè dặt đến trước cửa động, tay cầm linh phù, liếc nhìn nhau. Một tu sĩ khẽ nhúc nhích tay phải, gọi linh thú của bản thân ra, chỉ huy nó tấn công.
Con sói lúc trước ăn tươi nuốt sống đệ tử của Huyền Linh Tông kia nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, vung móng vuốt lên, hung ác đánh vào tảng đá chắn cửa động.
Hơi thở của linh thú tới gần, không gian nhỏ hẹp của hang động tràn ngập sự nôn nóng.
Tảng đá không chịu nổi một vả của linh thú Trúc Cơ kỳ, các hòn đá lớn nhỏ văng tứ tung, có cục xẹt qua gò má của Ôn Thanh Từ, cô rút kiếm lao ra!
Tu sĩ Ngự Thú Tông đứng bên ngoài cửa động, cầm linh phù trong tay, chờ đợi tu sĩ bên trong thảm hại bị linh thú tóm được, giải quyết xong trong nháy mắt!
Nhưng cảnh tượng sau đó khiến bọn họ cực kỳ khϊế͙p͙ sợ!
Chỉ thấy linh sói vừa rồi còn vô cùng hung mãnh giờ phút này gào rú thảm thiết bay ngược ra ngoài! Trêи bụng hiện lên một cái lỗ, máu me loang lổ, vết cào rõ ràng.
Chủ nhân linh thú thấy nó bị thương, con mắt như bị đập vỡ, đồng thời linh khí trong cơ thể sôi trào.
“Không!”
Mỗi một tu sĩ trong Ngự Thú Tông đều có một linh thú bản mạng. Linh thú này tâm linh tương thông với tu sĩ, vì vậy nếu loại linh thú này bị thương, tu sĩ cũng không lành lặn.
Không chờ cho bọn họ kịp nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, cửa động đột nhiên xuất hiện một linh hồ!
Sau khi linh hồ ra khỏi cửa động, nó nhanh chóng trở lên to lớn, cho tới khi vượt quá chiều cao của con người, khiến cho đám tu sĩ phải ngước nhìn.
Toàn thân linh hồ trắng muốt, không lẫn màu sắc khác. Bốn chân vững chắc, đuôi xù vung vẩy phía sau, mắt đen nhìn chằm chằm bọn họ, không mang theo một chút cảm xúc nào, tựa như coi bọn họ không khác hoa cỏ cây cối.
Nhóm tu sĩ Ngự Thú Tông bị nó nhìn qua đều không dám động đậy. Sau đó mừng rỡ, đôi mắt hiện lên sự tham lam.
Con linh hồ này tu vi cùng lắm là trung kỳ Trúc Cơ, lại có thể tự khống chế được kϊƈɦ thước của bản thân, hơn nữa toàn thân trắng muốt không lẫn một cây long khác màu.
Nhóm tu sĩ Ngự Thú Tông dám khẳng định, chắc chắn huyết mạch của con linh hồ này không thấp, hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm, tiền đồ rộng mở! Nói không chừng có hi vọng trở thành linh thú Nguyên Anh kỳ!
Bọn họ vốn là đệ tử Ngự Thú Tông, đối với tu sĩ mà nói, một tinh linh quái thú có thiên phú cao cấp hấp dẫn hơn hẳn linh thảo linh bảo gì đó! Phải biết rằng, linh thú Nguyên An kỳ h chỉ có trưởng lão với chưởng môn tông môn mới có được!
Vì vậy, bọn họ không quan tâm linh sói kia bị đánh bay ra như thế nào, chỉ tham lam mà nhìn chằm chằm Tô Cẩn Hồng, tựa như anh đã nằm trong tay bọn họ, chỉ đợi kết thúc chiến đấu rồi chia nhau.
Tô Cẩn Hồng lắc lư đầu, lông trêи người rung lên, sát ý hiện rõ.
Trong đầu không suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của bọn họ khiến anh rất tức giận.
Nghiền nát bọn chúng! Trong đầu Tô Cẩn Hồng chỉ còn ý nghĩ này.
Sau đó, Ôn Thanh Từ cũng đi ra từ trong động.
Thời điểm Ôn Thanh Từ chuẩn bị giết chết con sói, Tô Cẩn Hồng đẩy cô về phía sau, hóa thành bản thể đánh nhau với con sói kia.
Ôn Thanh Từ đơ ra, linh sói bị đánh bay ra ngoài giống như một con búp bê vải rách nát.
Cảm xúc của cô hơi phức tạp, đây là lần đầu tiên chiến đấu mà Ôn Thanh Từ đứng phía sau người khác, hơn nữa người đó lại là sư đệ luôn được cô bảo vệ.
Nhóm tu sĩ Ngự Thú Tông, trừ chủ nhân linh thú bị thương vừa rồi, đồng loạt thả ra linh thú bản mạng.
Linh xà, linh báo vây quanh Tô Cẩn Hồng, giống như hổ rình mồi.
“Xẹt xẹt”, “Chϊế͙p͙”. Thanh âm hỗn loạn của dã thú tràn ngập bên tai Tô Cẩn Hồng.
( Báo nó kêu như chim ý quý dị ạ. Link đây:)
Nhóm tu sĩ Ngự Thú Tông liếc nhau, cầm lấy linh phù ném vào người Tô Cẩn Hồng, đồng thời chỉ huy linh thú tấn công!
Trong nháy mắt, các loại công kϊƈɦ hệ thủy hệ đất lao đến dồn dập, Ôn Thanh Từ im lặng niệm thần chú đỡ một phần công kϊƈɦ, nhưng phần còn lại mạnh mẽ đánh lên người Tô Cẩn Hồng, khiến cho anh nhịn không được kêu một tiếng, mặc kệ linh thú đang tấn công xung quanh mình, phẫn nộ chạy tới đám tu sĩ Ngự Thú Tông kia.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tô Cẩn Hồng, Ôn Thanh Từ dùng sức giữ kiếm, đầu ngón tay trắng bệch, chém đám linh thú bên cạnh Tô Cẩn Hồng.
Linh kiếm chưa đến, kiếm phong đã đến.
Không kịp phòng bị, trêи người con link báo kia hằn rõ vết thương.
Nhưng dưới sự tấn công của vài con linh thú Trúc Cơ kỳ, Ôn Thanh Từ không thể chặn hết hoàn toàn. Nhưng chỉ một hoặc hai đòn tấn công cũng có thể khiến Tô Cẩn Hồng bị thương.
Tô Cẩn Hồng phẫn nộ nhìn chằm chằm đám tu sĩ đang dùng pháp thuật tấn công anh. Các công kϊƈɦ khác không tránh cũng không đỡ.
Có tu sĩ né tránh không kịp, bị móng vuốt của anh quét qua té ngã trêи mặt đất, vẻ mặt kinh hoàng lui về phía sau, “Không… Đừng.” Giây tiếp theo đã bị móng vuốt Tô Cẩn Hồng xuyên qua thân thể, máu phun liên tục, linh khí trong cơ thể va chạm vào nhau, ánh mắt tối dần.
Nói đến cũng thật châm chọc, vừa rồi lúc các nữ tu Phiêu Miểu Tông cùng đệ tử Chiến Phong bỏ mạng, y còn cười đắc ý. Vậy mà không lâu, kẻ chết dưới chân linh thú cũng là y.
Tô Cẩn Hồng giải quyết xong tên tu sĩ này, quay trở lại tấn công tên tu sĩ cao gầy bên cạnh.
Tên cao gầy này có vẻ bình tĩnh hơn tên đã chết, mặt trắng bệch, mặc dù Tô Cẩn Hồng lao tới trước mặt, hắn vẫn bình tĩnh làm phép.
Đáng tiếc tu sĩ Ngự Thú Tông ỷ lại linh thú của mình quá mức, không am hiểu cận chiến, pháp thuật ấy với Tô Cẩn Hồng giống như muỗi đốt.
Tô Cẩn Hồng không đau đớn chút nào, tiếp tục tung ra những đòn sắc bén, một vuốt chụp thẳng xuống. Tên tu sĩ hoảng loạn lơ lửng trêи không trung, hoàn toàn quên mất liệu có pháp thuật gì có thể chạy trốn được hay không.
Hắn bị Tô Cẩn Hồng ném mạnh vào sau thân cây, đầu nát bét.
Sau khi đồng bọn bị giết, đám tu sĩ còn lại không khỏi có ý định lùi bước.
Không đợi bọn họ bỏ chạy, Tô Cẩn Hồng xoay người giải quyết tất cả những tên còn lại.
Duy nhất một tu sĩ chạy trốn được trong lúc Tô Cẩn Hồng đang đánh nhau với đồng bọn của y, nhưng chưa kịp đi xa đã bị Tô Cẩn Hồng giết chết.
Sau khi tu sĩ Ngự Thú Tông chết, linh thú của bọn họ cũng nổ tan xác.
Vừa rồi còn là cảnh chém giết lẫn nhau, trong giây lát chỉ còn lại một đống xác chết, không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Quần áo Ôn Thanh Từ vốn không có một hạt bụi, lúc này cũng có vài vết cào của dã thú, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Trêи kiếm dính đầy máu tươi, trêи mặt cũng dính một ít, hơn nữa gương mặt vô cảm này nhìn qua có vài phần giống người tu ma.
Gương mặt Ôn Thanh Từ rất Lưu Diệc Phi nhìn xác chết dưới đất, xoay người chạy tới bên cạnh Tô Cẩn Hồng, hạ kiếm xuống. Cô không biết dưới tình huống này Tô Cẩn Hồng còn có thể nhận ra cô hay không.
Nếu không thể…
Bàn tay của Ôn Thanh Từ siết chặt thêm một chút.
Ngay lúc hai người còn cách nhau nửa thước, Ôn Thanh Từ cầm lấy kiếm che ở trước thân mình.
Hồ ly khổng lồ đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt đen láy nhìn như xuyên thấu nội tâm cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Cẩn Hồng nằm sấp xuống, đối mặt với Ôn Thanh Từ.
Ôn Thanh Từ dần yên tâm, nhưng giây tiếp theo Tô Cẩn Hồng lại há to miệng tới trước mặt cô.
Răng nanh còn chưa chạm tới đầu cô, đầu lưỡi mềm mại đã quét qua mặt cô.
Tô Cẩn Hồng cẩn thận ɭϊếʍ sạch máu tươi dính trêи mặt, trêи cổ Ôn Thanh Từ, không sót giọt nào. Sau khi ɭϊếʍ sạch sẽ, anh không đành lòng rời khỏi gò má lạnh lẽo, tiếp tục ɭϊếʍ láp theo bản năng.
Ôn Thanh Từ buông thanh kiếm chỉa vào Tô Cẩn Hồng xuống, không thoải mái lui về phía sau, nhưng Tô Cẩn Hồng đuổi theo ɭϊếʍ mặt với cổ cô.
Mặt, cổ cô đều dính nước dãi của Tô Cẩn Hồng, đối với người yêu sạch sẽ như Ôn Thanh Từ đúng là sống không bằng chết.
Cô thu kiếm, lấy vỏ kiếm che mặt, ngăn lại động tác của anh, “Không cho ɭϊếʍ tỷ như vậy.”
Tô Cẩn Hồng còn đang ɭϊếʍ vui vẻ, đột nhiên đầu lưỡi lành lạnh, không còn mềm mại như trước làm anh rất khó chịu.
Anh trừng mắt nhìn thứ đồ dài dài này, ý muốn dọa cho nó lui ra. Lại thấy miệng cô cứ mấp máy liên tục, không biết đang nói cái gì.
Tô Cẩn Hồng híp mắt, mơ mơ màng màng, giọng điệu nghiêm khắc làm anh cảm thấy bị giáo huấn.
Anh buồn bã “Ư ử” hai tiếng, ɭϊếʍ tay cầm kiếm của Ôn Thanh Từ, nằm sấp nhìn cô.
Qua một trận đánh kịch liệt, sức mạnh không kiềm chế được của Tô Cẩn Hồng được phát ra ngoài phần nào, tuy rằng đầu óc vẫn còn mơ màng, thân thể cũng không thoải mái, nhưng có thể tạm coi như tỉnh táo.
Ôn Thanh Từ nhìn linh hồ to lớn trước mặt, ở trong đây hai ngày, tâm trạng mệt mỏi không biết bao nhiêu lần.
Đệ ấy trở nên to như vậy, sợi linh thừng trước kia chắc chắn khiến đệ ấy không thoải mái, nhưng nếu không dùng biện pháp nào chỉ sợ gây hậu quả xấu. Dù sao đây cũng là bí cảnh, các loại âm mưu quỷ kế có rất nhiều.
Một khi bị người nào phát hiện thân phận với thiên phú của anh, Ôn Thanh Từ không hềnghi ngờ rằng Tô Cẩn Hồng sẽ bị mọi người vây giết, cuối cùng mất đi tự do.
Anh chỉ là linh thú, cho dù tông môn biết ai bắt giữ, cũng không thể ra mặt vì anh.
Khoảng cách giữa người và thú sẽ tách bọn họ thành hai phía.
Ôn Thanh Từ trầm tư một lát, hỏi: “Đệ có thể trở lại thành người không?”
Tô Cẩn Hồng nghi hoặc nhìn cô, không biết cô đang nói cái gì.
Ôn Thanh Từ nhìn anh một lát, thấy cặp mắt ngây thơ kia, bó tay toàn tập.
Cô mang theo tiểu sư đệ đi như vậy, rất dễ khiến người khác chú ý.
Không được, hay là nghĩ cách làm anh nhỏ lại.
Tô Cẩn Hồng há miệng, ngáp một cái.
Lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng gào giận dữ: “Súc sinh từ đâu đến, làm sư tỷ ta bị thương!”
Ôn Thanh Từ xoay người, phát hiện người tới là Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong.
Có lẽ trong lúc Tô Cẩn Hồng ngáp, Lâm Tích Nghiên nhìn thấy bọn họ, cho rằng con linh thú há mồm muốn ăn Ôn Thanh Từ, mà tay cô lại đang cầm kiếm cản lại.
Không lâu sau, Lâm Tích Nghiên vọt tới trước mặt bọn họ, Sở Tử Phong nghiêm túc cầm kiếm theo sau.
Ôn Thanh Từ muốn nói lại thôi, không thể nói cho bọn họ biết thân phận của Tô Cẩn Hồng, lại không có cách nào ngăn cản Lâm Tích Nghiên ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đâm kiếm tới Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng dựa theo bản năng lăn sang bên cạnh, nhưng bởi vì hình thể quá lớn, tránh né không dễ, khó tránh khỏi lộn thành vài vòng.
Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lông trắng muốt bị dính máu, rất là bắt mắt.
Tô Cẩn Hồng lắc lắc đầu, nghi hoặc, hơi thở người này rất quen thuộc, nhưng sao lại muốn tấn công anh?
—
Lời tác giả:
Khụ khụ khụ, Tô Cẩn Hồng há miệng, ɭϊếʍ sạch vết máu trêи mặt Ôn Thanh Từ, khụ khụ khụ như vậy cũng tạm được coi là ăn sạch sẽ. (tác giả vui mừng cười)
Chín bỏ làm mười, cũng coi như động phòng nhẩy (đúng lý hợp tình.jpg)
Trưa nay mị được ăn món mà đã lâu không được ăn, thật vui ha ha ha. Buổi tối còn đi đu đưa với tui bạn nữa, vui ghê.