Edit: Bonie
Beta: Xanh + TH
Con gái rốt cuộc nghĩ gì vậy???
Cầu Cầu thử đoán vài phần: Hôm qua, lúc ký chủ lấy bài thi của Lâm Miên Miên, có thể cô ấy đã đoán được ký chủ muốn giúp cô sửa lại bài, độ độc ác mới giảm xuống %. Hôm nay chỉ là thực hiện suy đoán của cô ấy. Nhưng mà nó cảm giác được nếu mà nói ra thì ký chủ nam thẳng cứng rắn cũng sẽ không tin đâu, nói không chừng còn cười nhạo nó, hừ! Tốt nhất là không nói! Để cho cậu ấy tự đoán đi!
Tô Cẩn Hồng đợi suốt một ngày phát hiện: Độ độc ác của Lâm Miên Miên một chút thay đổi cũng không có.
Cậu có chút buồn bực. Mình thức đêm cực khổ giúp cô sửa lại bài thật tốt tới lúc trả lại còn không giảm được %, mà hôm qua lúc chơi bóng rổ không biết làm sao lại tăng lên %??
Tô Cẩn Hồng bình tĩnh một chút, quyết định đem mọi chuyện nhớ lại một lượt: Ngày hôm qua lúc cậu chơi bóng rổ, có một nữ sinh khá xinh đẹp đưa nước cho cậu, sau đó cậu nhận nước rồi tiếp tục chơi bóng, hệ thống đột nhiên nhắc nhở: Độ độc ác của Lâm Miên Miên đột nhiên tăng lên %. Hơn nữa Lâm Miên Miên mới đi ngang qua sân bóng rổ...
Chẳng lẽ là nữ sinh kia ảnh hưởng tới Lâm Miên Miên? Hai người có thù oán gì sao?
"Cầu Cầu cậu giúp tôi tra một chút..."
Tô Cẩn Hồng đột nhiên sững lại, nữ sinh ngày hôm qua tên gì ấy nhỉ?
"Ký chủ cậu kêu tôi tra cái gì vậy!" Cầu Cầu vui sướng nhảy cẫng lên, ký chủ nam thẳng ngu ngốc rốt cuộc cũng nhờ nó giúp rồi!!
"Ờm... Chính là nữ sinh hôm qua đưa nước cho tôi, cô ta tên gì ấy nhỉ?"
"Ký chủ sao cậu có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy! Lúc đầu thì nói sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nữ phụ mãi không thay đổi, quả nhiên đàn ông đều là đồ Sở Khanh, có hệ thống liền thay đổi blablabla."
Cầu Cầu ở trong lòng Tô Cẩn Hồng tức giận, ký chủ thật xấu xa! Thế mà lại muốn cấu kết với nữ sinh khác!
Tô Cẩn Hồng có chút không hiểu, không kiên nhẫn ngắt lời của hệ thống: "... Dừng lại! Cậu nghĩ cái gì vậy? Bây giờ mau nói xem cậu có thể tra được tên của cô ta không."
"Có thể!" Cầu Cầu bực bội trả lời, không nghĩ đến nói lý với ký chủ hai lòng này.
"Thế cô ta tên gì?"
"Tôi không nói cho cậu! Cậu có hệ thống liền trở nên hư hỏng! Hừ! Đàn ông mấy người!"
Tô Cẩn Hồng: "???"
"Không phải, tôi chỉ muốn biết cô ta ở cốt truyện gốc có xuất hiện hay không thôi, xuất hiện như thế nào? Sao lại biến tôi thành chân trong chân ngoài???"
"Hừ (ノ=Д=)ノ┻━┻ đừng nghĩ bổn hệ thống nói, cậu chính là cái tên đàn ông thúi, đứng núi này trông núi nọ!"
Cầu Cầu ấm ức rúc vào trong ý thức của Tô Cẩn Hồng: Xong rồi, ký chủ bắt đầu cảm thấy hứng thú với nữ sinh khác rồi, nhất định sẽ không muốn hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ này là loại đơn giản nhất, nếu mà không hoàn thành được thì lần sau lúc mình xét cấp bậc ngay lập tức sẽ biến thành F. Nếu biến thành F thì nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn sẽ không tốt, không có nhiệm vụ tốt thì...
Tâm Tô Cẩn Hồng thật mệt, nhìn cái hệ thống cảm xúc đột ngột hạ xuống, hơn nữa còn không nhúc nhích giống như rất oan uổng không bằng... Anh không còn lời nào để nói: Tôi đây bị oan còn chưa nói! Cậu không trả lời tôi còn chưa tính thế mà còn tự dán cho tôi cái nhãn đàn ông thối???
"Cậu không nói thì thôi... Dù sao sau này tôi cũng biết cô ta tên là gì." Tô Cẩn Hồng vừa nói vừa đi đến sân bóng.
"Ký chủ, chẳng lẽ cậu muốn đi tìm cô ta sao??? Không được!!"
"Sao tôi phải đi tìm cô ta?" Tô Cẩn Hồng cảm thấy mình càng ngày không thể hiểu được hệ thống này rồi.
"Tôi đi chạy bộ ở sân thể dục mà."
"Cốt truyện bị làm sao à?" Hệ thống cực kỳ lo lắng ký chủ ngu ngốc đùa chết nó.
"Yên tâm, tôi tự hiểu rõ, cốt truyện sẽ không thay đổi một chút nào đâu."
Hệ thống nhìn bộ dáng tự tin của ký chủ nam thẳng cứng rắn... Đến cả mình còn không có đếm được chứ huống gì là cậu ta.
Tô Cẩn Hồng vừa chạy vừa suy nghĩ, mặc dù mục đích lúc đầu khi vào thế giới này là vì thay đổi đường đời của nữ phụ, chính là vì không cam nguyện lấy cuộc đời của mình sống vì người khác. Làm tốt chuyện nên làm, cho dù bất đắc dĩ không hoàn thành nhiệm vụ mà hồn phi phách tán cũng không cảm thấy tiếc nuối.
"A a a a a a." Tô Cẩn Hồng vừa chạy vừa trút hết tức giận hét to, cảm nhận được tốc độ và sức lực mà cái thân thể tràn ngập sức sống thanh xuân này cho cậu.
Anh cực kỳ tự tin: Mình còn trẻ lại khỏe, thanh xuân còn dài, còn sợ cái nhiệm vụ nho nhỏ này sao?? Khó khăn tồn tại giống như trong game có thêm một con BOSS, sinh ra đã định trước là bị mọi người đạp dưới chân!
Tô Cẩn Hồng từ hai lần bị đả kích bởi độ độc ác của Lâm Miên Miên đột ngột tăng lên đã từ từ khôi phục lại.
Lâm Miên Miên còn có thời gian rảnh để tự mình trở nên độc ác? Xem ra việc học chưa gây đủ áp lực cho cô.
Đã khai giảng được một thời gian, tiết tự học buổi tối trong trường cũng chính thức bắt đầu. Trước khi chuông reo năm phút, Tô Cẩn Hồng chạy chậm về phòng học, ngồi ở trên ghế bắt đầu uống nước uống nước điên cuồng.
Lâm Miên Miên bị mùi của nam sinh bên cạnh làm cho ngạt thở. Nhìn cái người bên cạnh đang đổ mồ hôi đầm đìa, thở dài: Tô Cẩn Hồng nhìn trắng nõn sạch sẽ như vậy mà sao lúc ra mồ hôi cũng khó ngửi vậy.
Lâm Miên Miên không thể tập trung làm bài tập, cô cảm thấy bốn phía đều bị cái mùi thối này vây quanh, khóc không ra nước mắt...
Cô thật sự nhịn không nổi nữa, bịt mũi lại bắt đầu dịch sang bên cạnh: Không được... Nam sinh này thật sự... Cực kỳ hôi!
Tô Cẩn Hồng cầm bút nhanh chóng viết đề, đối với tâm tư nhỏ của nữ sinh bên cạnh hoàn toàn không biết gì cả. Cho đến lúc vô tình thấy Lâm Miên Miên bên cạnh một chút lại một chút dịch vào phía trong.
Lâm Miên Miên thật cẩn thận dịch ghế, dịch một chút... Lại dịch một chút... Lại dịch một chút.
"Cậu làm gì thế?" Tô Cẩn Hồng cau mày chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Lâm Miên Miên không làm bài tập mà đang làm gì đó.
Thành tích không tốt còn không biết nỗ lực! Anh đưa cho cô quyển ghi chú chi tiết như vậy cũng không hề nhìn qua sao! Hơn nữa, độ độc ác còn không giảm!
Lâm Miên Miên nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Tô Cẩn Hồng. Vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng giải thích, "Là... Cậu quá hôi."
"Hả? Cậu nói gì? Ai hôi?" Tô Cẩn Hồng khó tin được tự nhiên có người nói mình hôi? Excuse me? Không khen cậu đẹp trai, tiêu sái, thành thục lại thông minh còn không nói, mà còn nói anh hôi?
Lâm Miên Miên nhăn mặt cẩn thận chỉ một ngón vào Tô Cẩn Hồng, "Cậu."
Tô Cẩn Hồng nhìn ngón tay trắng nõn đang chỉ mình, hít thở không thông, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng của bạn bàn sau.
"Phụt!" Tiết tự học buổi tối yên tĩnh đột nhiên rộ lên một trận cười "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Quản nhiệm đang ngồi ở trên bục giảng lớn tiếng quát: "Lý Ngọc An! Sao không làm bài tập? Như vậy bảo sao tôi không nhớ tên!"
"Ha ha ha ha xin lỗi em không nhịn được, ha ha ha ha Lâm Miên Miên nói Tô Cẩn Hồng quá hôi ha ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Đến đây cả lớp cùng cười, phòng học bỗng hóa thành biển sung sướng. Quản nhiệm cũng không nhịn được nở nụ cười, đột nhiên lại nghiêm trang lại, "Trật tự trật tự!"
Tiếng cười nhỏ dần, để lại những ánh mắt trêu chọc vây lấy Tô Cẩn Hồng.
Sau khi tin nóng được tung ra, Lâm Miên Miên giống như đà điểu, vùi đầu vào sách giáo khoa, đầu cũng không dám nâng, giống như làm vậy có thể tránh ánh mắt phẫn nộ của Tô Cẩn Hồng.
Cô tuyệt vọng nghĩ: Đến cả tên ngốc cũng biết Tô Cẩn Hồng bây giờ cực kỳ tức giận! Tiêu rồi, hiện tại toàn bộ phòng học đều đang cười cậu hôi, cậu nhất định hận mình...
Tô Cẩn Hồng vô cùng tức giận: Ngần này tuổi, từ trước đến nay đều là tấm gương cho người khác, hình mẫu ưu tú. Lần đầu tiên bị nhiều người cười nhạo như vậy! Cười vì mình hôi?
Khứu giác Lâm Miên Miên nhất định là có vấn đề! Hôm nào phải để bác trai đưa cô đi khám, sao cậu có thể hôi! Anh bình tĩnh lại, lần nữa quay về thế giới bài tập, một đề bài thôi mà suốt nửa ngày cũng không ra được một chữ.
Một lát sau, Tô Cẩn Hồng không nhịn được: "Cầu Cầu, tôi rất hôi sao??"
Hệ thống nhìn ký chủ cố tỏ ra là mình ổn, làm như không bị trò khôi hài kia làm cho bối rối, thực tế thì... Nó cố gắng dùng ngôn ngữ uyển chuyển nhất trả lời: "Ờm... Ký chủ, cậu phải biết rằng, luôn có một số người đối với mùi hormone trên người cậu có tí xíu... Không chịu được."
"Thế cuối cùng là tôi hôi hay không???"
"Hôi." haizz, ký chủ đúng là không hiểu được mình khổ tâm như nào mà chỉ nghe được lời thô tục.
Tô Cẩn Hồng xiết chặt cây bút... "Cậu mới hôi! Cậu biết cái gì? Đây chính là mùi hormone của đàn ông!"
Cầu Cầu bất lực nhìn ký chủ mạnh mẽ biện minh cho bản thân: "..." (Rõ ràng rất hôi, còn nói tui cái gì cũng không biết (=_=))
Tô Cẩn Hồng cố gắng để cho bản thân tránh xa Lâm Miên Miên một chút. Thôi quên đi, ngày mai cho cô giải đề nhiều hơn một chút, mình gần chút nữa là cả sách bài tập của cô cũng "hi sinh".
Cuộc sống khó khăn, cần phải kiên cường.
Về nhà, Tô Cẩn Hồng nhớ lại cảnh xấu hổ ban ngày, quyết định đổi giờ chạy bộ buổi tối, một lần nữa lên kế hoạch chạy bộ, cùng thời gian chống đẩy. Anh nghĩ đến bộ dáng của Lâm Miên Miên vào tiết tự học buổi tối, tim đóng băng.jpg.
Ngày hôm sau, tiết tự học buổi tối, Lâm Miên Miên nhạy bén phát hiện Tô Cẩn Hồng hôm nay không chạy bộ, trên người không có mùi mồ hôi nữa.
Cô khẽ thở ra, lạc quan nghĩ: Hôm nay có thể làm bài tập thật tốt rồi!
Đột nhiên trên mặt bàn xuất hiện mấy quyển sách phụ đạo.
"Tôi sửa trước năm trang trong ghi chú cho cậu, xem hết trong hôm nay đi. Sau đó làm đề dạng tương tự trong sách phụ đạo, hôm nay làm xong nếu trong vở có gì không hiểu thì hỏi tôi."
Lâm Miên Miên nhìn một chồng sách phụ đạo, tuy biết là vì tốt cho mình, nhưng mà...
"Tô Cẩn Hồng, cậu dựa vào đâu mà dạy bảo tôi?"
Tô Cẩn Hồng thong thả ung dung: "Bởi vì tôi không nghĩ rằng cậu ngồi cạnh tôi vậy mà thành tích không lên chút nào. Chắc cậu cũng biết vì sao chúng ta lại được xếp ngồi cạnh nhau chứ."
Cầu Cầu đồng cảm nhìn chồng sách phụ đạo dày cộp trước mặt nữ phụ, dường như còn thấy được trên đầu ký chủ mọc ra hai cái sừng gian ác. Bên ngoài còn ra vẻ nghiêm túc mà lừa dối con gái nhà người ta. Nó yên lặng thắp một cây nến cho Lâm Miên Miên.
"Chỗ ngồi mới sẽ rất nhanh được xếp lại, chúng ta cũng không phải ngồi cùng bàn nữa. Thành tích của tôi cho dù không lên cũng sẽ không ảnh hưởng thanh danh của cậu."
"Ồ? Vậy chờ tới thứ hai có sơ đồ lớp mới. Nếu chúng ta không cùng bàn thì thôi, nhưng nếu vẫn cùng bàn mà cậu còn chưa làm xong những đề đó, sau này những câu hỏi trên lớp hay viết chính tả, nghe viết, thì cậu tự mà làm đi."
Tô Cẩn Hồng cúi đầu tiếp tục làm bài tập, mặc kệ ánh mắt của nữ sinh bên cạnh đang nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Trong lòng yên lặng lập kế hoạch một trăm phương pháp đốc thúc Lâm Miên Miên học tập.
Độc ác độc ác à! Tôi sắp xếp cho cậu nhiều đề như vậy để xem cậu có thời gian mà độc ác hơn không.
Lời tác giả:
Lâm Miên Miên: Tô Cẩn Hồng! Cậu dựa vào cái gì mà dạy bảo tôi!
Tô Cẩn Hồng mặt thành thật: Không dám giấu cậu, thật ra cậu rất giống con gái kiếp trước chưa ra đời của tôi ~
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: Kiếp trước cậu đến cả đối tượng hẹn hò còn không có thì con gái từ đâu chui ra vậy?
Tô Cẩn Hồng: Câm miệng!!!